Chương 2439
Nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện đó là những bột vụn lóe lên ánh huỳnh quang, nhỏ như hạt bụi, mắt thường khó có thể phân biệt.
Nhưng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nó lại tỏa ra những đốm sáng, rực rỡ lấp lánh.
Những đốm sáng đó bị gió thổi bay, nhưng cũng chỉ bay xa mười mấy trượng thì nhanh chóng rơi xuống.
Sau đó, hàng vạn đốm sáng này giống như có sinh mệnh, tự động hội tụ lại, nối kết với nhau, dần dần ngưng tụ thành hình người dưới mặt đất.
Đó lại là Diệp Thiên đã bị nổ tung, tan xương nát thịt trong dòng chảy rối không gian.
Thánh nhân thản hủy thần diệt, tự kéo cửu thiên nhập thần!
Vụn phấn lấp lánh tự động hội tụ, dần kết thành một hình người.
Khung xương, huyết quản, đường nét dần dần ngưng tụ thành hình, cuối cùng hiện ra gương mặt cương nghị tuấn tú của Diệp Thiên.
Tứ chi và cơ thế cậu đều hiện ra một loại trạng thái óng ánh trong suốt trước nay chưa từng có, ngay cả huyết quản, kinh mạch giấu bên dưới cơ thể cũng hiện ra rõ ràng.
Một lúc lâu sau, tầng ánh sáng lấp lánh trên người cậu mới dần tan đi, khôi phục dáng vẻ của người bình thường.
Đúng lúc đó, một con dị thú mọc cánh dài bỗng nhiên bay ngang bầu trời, vừa nhìn đã thấy Diệp Thiên đang yên tĩnh ngủ say ở bên dưới.
Mắt nó như mắt ưng, cánh như đại bàng, đôi vuốt như gà, cơ thể như rắn, nhưng phần đầu lại giống báo, há miệng đỏ lòm, răng nanh khát máu, toát ra mùi tanh tưởi.
Khoảnh khắc nó nhìn thấy Diệp Thiên thì lập tức đổi hướng, đáp xuống bụng cậu.
Đây là dị thú chưa từng tồn tại ở giới thế tục, chỉ có hoàn cảnh đặc biệt tràn ngập linh lực như tiểu thế giới mới nuôi dưỡng được.
Đôi cánh nó rung lên, tốc độ lại không thua gì tốc độ âm thanh, chỉ chớp mắt đã đến gần Diệp Thiên, cái miệng máu há to, chuẩn bị xé cánh tay của Diệp Thiên xuống.
Đối với nó mà nói, Diệp Thiên chí là miếng mồi ngon không có sức phản kháng mà thôi.
“Rắc!”.
Lúc nó khép miệng lại, răng cắn vào cánh tay của Diệp Thiên, một tiếng động giòn giã vang lên.
Hàm răng sắc bén có thế cắn nát sắt thép của nó lập tức vỡ nát, tiếng kêu thê thảm vang vọng bầu trời.
Nó không hề dừng lại, vẫy cánh bay đi, bỏ chạy thục mạng.
Giây phút nó rời đi, Diệp Thiên đột ngột mở mắt ra.
“Vù!”
Ngay lúc cậu mở mắt, một tia sáng kì dị phóng ra từ trong mắt cậu, kéo dài thành một ánh kiếm, chém mặt đất ở trước mặt cậu thành hai nửa.
vết kiếm trải dài mấy chục trượng, sâu chín thước.
Chỉ một ánh nhìn đã có uy lực như vậy!
“Không phải mình đã bị khuấy thành mảnh vụn trong dòng chảy rối không gian rồi sao?”.
Diệp Thiên nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, gương mặt sững sờ.
Cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh cuối cùng mình đã trải qua trong sức mạnh không gian đáng sợ.
Nhưng cậu không hiểu, sao mình vẫn xuất hiện ở đây mà không thương tổn gì? Lẽ nào đây là quang cảnh ở địa ngục sau khi chết?
“Hửm?”.
Cậu hoạt động cơ thể một chút, vẻ mặt bỗng thay đổi.
Cậu chỉ vung tay lên, một luồng gió mạnh khổng lồ tuôn ra từ cánh tay, thổi ngã cây đại thụ cao chọc trời hai mươi, ba mươi mét ở không xa, đến mức bật cả gốc.
Chuyện này khiến cậu vô cùng kinh ngạc, bởi vì sức mạnh x4c thịt của cậu lúc này lại mạnh hơn cả lúc khởi động Phệ Thiên Thánh Thể.
Chỉ cần giở tay nhấc chân đã có sức mạnh dời non lấp biển, khiến cậu khó hiểu vô cùng.