Chương 2541
“Nếu còn đánh nữa, cậu và nhà họ Thi chẳng qua chỉ rơi vào tình thế hơn thua, không có ý nghĩa gì, chi bằng dừng lại ở đây”.
“Tôi cam đoan không một ai ở nhà họ Thi và Tứ Tượng Tông truy cứu chuyện hôm nay nữa, tôi cũng sẽ bàn lại chuyện của Tiểu Vân với nhà họ Thi, cậu thấy thế nào?”
Nghe Bạch Viêm Minh nói thế, tất cả người nhà họ Thi đều đổi sắc, nhất là Kiệt trưởng lão, mặt mày sa sầm, tỏ ra cực kỳ bất mãn.
“Tông chủ, ông đang làm gì thế?”
Kiệt trưởng lão trầm giọng nói: “Tên này gây náo loạn nhà họ Thi tôi, phá hủy căn cơ mấy trăm năm của nhà họ Thi, còn biến địa điểm cũ của gia tộc thành vĩnh cửu, làm sao chúng ta có thể bỏ qua cho cậu ta?”
“Huống gì cậu ta còn giết Liêm Hình – đệ tử đích truyền của ông, lẽ nào ông không muốn truy cứu sao?”
Bạch Viêm Minh lạnh nhạt nói: “Kiệt trường lão, ông đừng nhiều lời, tôi tự biết làm gì trong chuyện này.
Ông ta chỉ nhìn Diệp Thiên nói tiếp: “Cậu nghĩ thế nào về lời để nghị vừa rôi của tôi?” “Tôi từ chối.
Nhìn đống đổ nát của di tích hàng trăm năm của nhà họ Thi, ánh mắt Kiệt trưởng lão bùng lên lửa giận, chân lực ngưng tụ lại quanh người, giơ năm ngón tay lên, ánh sáng trên đầu ngón tay lóe lên, kéo ra năm đường màu xám trong không khí, định ra tay.
“Khoan đã!”
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên chặn lại động tác của Kiệt trưởng lão.
Kiệt trưởng lão nghiêng đầu nhìn sang nói: “Tông chủ, ông…”, người nói chính là Bạch Viêm Minh, ông ta chắp tay sau lưng, áo tung bay trong gió.
Ông ta đưa mắt ra hiệu cho Kiệt trưởng lão dừng tay, sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Thiên.
“Cậu chính là đứa con ở giới thế tục của Tiểu Vân sao? Cậu tên gì?”
Mặc dù Bạch Viêm Minh là gia chủ nhà họ Bạch, tông chủ của Tứ Tượng Tông, nhưng lúc trước khi Thi Tú Vân sinh ra trong nhà họ Thi, thiên phú vượt xa cả Tứ Tượng Tông, ông ta cũng xem như là chứng kiến quá trình trưởng thành của Thi Tú Vân, là trưởng bối của Thi Tú Vân.
“Ông là ai?”
Diệp Thiên không đáp lời ngay mà chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, cậu không quá nhiều thiện cảm với những người của Tứ Tượng Tông và nhà họ Thi.
“Tôi là Bạch Viêm Minh, là tông chủ của Tứ Tượng Tông, năm đó mẹ cậu từng học công pháp của tôi ba năm, tính theo vai vế thì tôi cũng xem như là một trong các sư phụ của mẹ cậu”.
“Sư phụ?”
Diệp Thiên lại chỉ hừ một tiếng, cười khinh.
Nếu là sư phụ thật thì Thi Tú Vận bị người nhà họ Thi dẫn về, hơn nữa còn bị đối xử như thế, tại sao ông ta không đứng ra nói một câu nào.
Với thân phận là tông chủ của ông ta thì muốn thay đổi hướng đi của sự việc chẳng qua quá đơn giản à, nhưng kết quả mà cậu nhìn thấy là Thi Tú Vân vẫn bị nhà họ Thi ức hiếp, thậm chí bị tước đoạt cả tự do.
Như cảm nhận được Diệp Thiên đang nghĩ gì, Bạch Viêm Minh thở dài, trầm giọng nói: “Về chuyện của mẹ cậu, tôi không phải không muốn nhúng tay vào, chỉ là bản thân nó là người nhà họ Thi, nó đã phạm vào tộc quy mà các trưởng bối trước đó đặt ra.
Mặc dù tôi cũng xem như là sư phụ của nó, nhưng lại là người nhà họ Bạch, chỉ là một người ngoài thôi”.
Ông ta khoát tay như không muốn giải thích thêm nữa, nói: “Hôm nay cậu đánh nhà họ Thi, liên tiếp đánh bại tám thống lĩnh của nhà họ Thi, hơn nữa đòn tấn công lúc nãy của cậu đã phá hủy toàn bộ căn cơ mấy trăm năm của nhà họ Thi rồi, tôi nghĩ cơn giận của cậu cũng đã tiêu tan bớt hơn một nửa rồi nhỉ”.