Chương 2560
“Tứ Tượng Thần Quân rớt đài ở giữa Tiên Lộ căn bản không phải do năng lực của anh ấy, cũng không phải do Tiên Lộ không hoàn hảo, mà bởi vì anh ấy đã trúng kế của kẻ khác, cho nên mới bị Tiên Lộ phản phệ, tiêu diệt hình thần ngay tại chỗ!”
“Ngay lúc hình thần bị hủy hoại hoàn toàn, anh ấy vẫn cố giữ lại một tia thanh minh cuối cùng, dùng sức lực còn lại để đưa Hộ Tâm Kính của mình vào con đường không gian, còn bản thân anh ấy và tia linh trí cuối cùng không thể vào Hộ Tâm Kính được, nên chỉ đành để nó trôi theo con đường không gian!”
“Phải mất hàng trăm năm để Hộ Tâm Kính của anh ấy có thể thoát ra được con đường không gian, sau đó rơi xuống thế giới tục, được nhặt bởi một người phàm, bởi vì trong Hộ Tâm Kính còn lưu giữ một tia thần niệm còn sót lại của Tứ Tượng Thần Quân, vậy nên Hộ Tâm Kính này có khả năng dự đoán tương lai nhất định, được võ giả người phàm đó xem như báu vật của gia tộc, và lưu giữ từ đời này qua đời kia!”
“Còn võ giả người phàm này mang họ Diệp!”
Ngay khi nói đến đây, Thi Mạc liền nhìn Diệp Thiên và Thi Tú Vân, hai người cũng có phản ứng gần như ngay lập tức, đồng thời kêu lên.
“Thông Thiên Kính?”
Theo như mô tả của Thi Mạc, cái gọi là Hộ Tâm Kính của Tứ Tượng Thần Quân đã lưu lạc ở thế giới tục, sau đó được một võ giả người phàm nhặt được, hơn nữa người này cũng mang họ Diệp, bấy nhiêu đây cũng đủ để giải thích rõ cho mọi việc.
Võ giả người phàm này chính là tổ tiên của nhà họ Diệp ở thủ đô, còn Hộ Tâm Kính được truyền từ đời này sang đời khác chính là báu vật Thông Thiên Kính.
“Đúng vậy, đó là tên do tổ tiên nhà họ Diệp của cậu đặt cho, Thông Thiên Kính chính là Hộ Tâm Kính của Tứ Tượng Thần Quân!”
“Trong Thông Thiên Kính còn lưu giữ một ít thần niệm của Tứ Tượng Thần Quân, vậy nên sẽ có thần lực nhất định, nhưng thần niệm này quá bé nên cứ cách mười năm mới thức tỉnh một lần, đây là lý do tại sao mỗi lần dùng xong Thông Thiên Kính thì nó sẽ ngủ mười năm!”
“Hơn một trăm năm qua, Thông Thiên kính được nhà họ Diệp cất giữ, thần niệm còn sót lại của Tứ Tượng Thần Quân vẫn đang tìm một người phù hợp, một người có tư chất gần nhất với anh ấy năm đó để tiến hành trọng sinh!”
“Đợi một thoắt đã qua trăm năm, cho tới khi cậu xuất hiện!”
Thi Mạc chỉ vào Diệp Thiên.
“Cái gì?”
“Đoạt xác à?”
Ngay khi Thi Tú Vân nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, bà vội vàng nhìn Diệp Thiên.
Bà thực sự lo sợ Diệp Thiên không phải là con ruột của mình, mà là một cái vỏ rỗng để chứa đựng cơ thể và tư tưởng của Tứ Tượng Thần Quân.
Nhưng Diệp Thiên vẫn tề ra vô cùng bình tĩnh, đương nhiên cậu biết rất rỡ, liệu bản thân có bị đoạt xác hay không.
Diệp Thiên nhìn sang Thi Mạc, đim đạm hỏi: “Ông nói ông ta đang chờ một người có tư chất tương đương để tiến hành cư trú, tức là muốn nói tôi chính là người đó?” Thi Mạc gật đầu: “Đúng vậy, cậu là người xuất chúng nhất nhà họ Diệp trong hơn trăm năm qua, hay nói cách khác, là kẻ xuất chúng nhất trong thế giới loài người!”