Chương 2659
Thế nhưng Thiên Luân thì chỉ cần dùng ba ngón tay là có thể khống chế được thanh kiếm, khiến Diệp Thiên không thể phát huy sức mạnh.
Điều này chứng tỏ, lực tu vi tinh thần của Thiên Luân cũng đã đạt tới mức độ thần minh.
“Gã này cũng là thần võ song tu sao?”
Diệp Thiên thầm kêu lên, đồng thời lòng bàn tay phát lực, sức mạnh của cơ thể cũng được đẩy là cực độ, định rút kiếm Thánh Hồn ra nhưng ba ngón tay của Thiên Luên giống như là dính chặt lên thanh kiếm.
Dù cậu có dùng toàn bộ sức mạnh thì cũng không thể khiến thanh kiếm nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên gặp khó khăn dù đã thi triển cả Phệ Thiên Thần Thể.
“Tôi vốn tưởng lần trước tại núi Băng Linh đã gi3t ch3t cậu rồi, thật không ngờ cậu vẫn chưa chết khiến người khác thật bất ngờ!”
Thiên Luân chỉ dùng một tay chộp lấy Thanh Kiếm, tay còn lại vẫn đặt sau lưng.
Khả năng kiểm soát thế cục như thế này của đối thủ đúng là Diệp Thiên mới chỉ thấy lần đầu.
“Hôm nay nếu không phải vì tôi thận trọng theo dõi thì có lẽ cái tên phế vật Vân Thiên đã bị cậu gi3t ch3t thật rồi.
Suýt nữa thì để cậu làm hỏng việc tốt của tôi!”
“Giờ tôi đã ở đây rồi thì nhân cơ hội này diệt trừ truyền nhân dị tộc của Thi Chiến Thiên luôn!”
Gã vừa dứt lời bèn đưa tay lên, khi Diệp Thiên chưa kịp thu lại sức lực thì gã đã khẽ dịch chuyển, huých cánh tay về phía ngực của Diệp Thiên
Một âm thanh nặng nề vang lên khắp chiến trường.
Diệp Thiên trượt dài trong không trung với tốc độ như phá âm, đập vào một ngon núi ở cách đó hàng nghìn mét.
Đỉnh núi cao hàng trăm thước đột nhiên bị nứt ra và nổ tung.
Diệp Thiên bị vùi lấp bên trong.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, vô số tu sĩ của tiểu thế giới đều há miệng trợn mắt với vẻ chấn động.
Dùng tay không đỡ kiếm Thánh Hồn của Diệp Thiên, sau đó chỉ khẽ cử động vai đã đánh Diệp Thiên văng vào cả ngọn núi.
Trong tay Thiên Luân, Diệp Thiên không hề có khả năng đánh trả.
Người bá chủ của tiểu thế giới này, rốt cuộc có thực lực khủng khiếp tới mức nào chứ?
ở hướng núi Tứ Tượng, không có sự cản trở của Diệp Thiên.
Vân Thiên Chân Quân giống như con sói giữa bầy cừu, một chưởng tụng ra
khiến Bạch Viêm Minh vì bảo vệ đám đông mà phải dốc lực đỡ lại thế nhưng chưa hết một chiêu thì ông ta cũng đã bay bật lại, nôn ra máu, lục phủ bị thương năng.
Đối diện với kẻ thuộc cảnh giới sử thi, dù ông ta có là tông chủ của Tứ Tượng tông thì cũng khó có thể đối phó được.
Sau khi khiến Bạch Viêm Minh bị thương bằng một chiêu thì Vân Thiên Chân Quân quét mắt nhìn với vẻ lạnh lùng, năm ngón tay đưa ra tạo thành một bàn tay khổng lồ màu xanh như nhốt cả đất trời, đè mạnh xuống, ánh san bằng cả núi Tứ Tượng.
Đúng lúc này, một chưởng ấn đột nhiên lao lên từ đỉnh núi Tứ Tựơng, đè năng xuống bàn tay màu xanh kia khiến cho nó nứt toác và vỡ vụn.
Vân Thiên Chân Quân chỉ cảm thấy một luồng khí tức hừng hực ập tới đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể và chân lực quanh người ông ta khiến ông ta không đỡ được phải lui về sau.
Ông ta giữ vững cơ thể, sau khi hoàn hồn thì thấy một người đàn ông lưng gù đã đứng ngay trước mặt đám người Bạch Viêm Minh.
“Ông là ai?”
Ông ta tối mặt và khẽ quát.
Thiên Luân ở cách đó không xa lúc này cũng nhìn tới.
“Hóa ra là ông à.
ồng vẫn còn ở nhân gian sao?”