Chương 2660
Lần đầu tiên ánh mắt gã trở nên dao động.
“Tính ra chúng ta đã không gặp nhau tám trăm năm rồi nhỉ!”
“Cuồng Nho!”
Giữa đất trời, lời nói của Thiên Luân vang vọng.
Xung quanh núi Tứ Tượng, một cái tên đầy bá đạo vang lên.
“Cuồng Nho sao?”
Đám đông nghe thấy cái tên này thì thất sắc và kinh hoàng.
Phàm là những kẻ mạnh của tiểu thế giới thì đều có thể nhớ như in những nhân vật có danh tiếng hiển nhách.
Ấy vậy mà cái tên “Cuồng Nho” lại khiến họ khó mà nhớ ra được.
“Cuồng Nho…”, chỉ có những tông chủ như Vân Thiên Chân Quân là khẽ tái mặt.
Một giây sau, ông ta sa sầm mặt mày và thốt lên.
“Lẽ nào ông chinh là đại trưởng lão thần bí của Tứ Tượng Tông, là Thi Mạc cùng thời với môn chủ trước của tông môn chúng tôi cũng như cùng thời với Tứ Tượng Thần Quân sao?
Biệt hiệu Cuồng Nho!
Mặc dù giọng nói của ông ta không lớn nhưng những tu sĩ có mặt trong tiểu thế giới đều nghe thấy rõ ràng và đột nhiên sôi lên sùng sục.
Tứ Tượng Tông từ hàng trăm năm trước đã tương truyền về một vị đại trưởng lão âm thầm bảo vệ tông môn này và có thể coi là thần bảo hộ của Tứ Tượng Tông.
Chỉ có điều Tứ Tượng Tông là một trong sáu tông môn, hầu như không có bất kỳ kẻ địch hay gặp phải hoạn nạn gì nên vị đại trưởng lão này không hề xuất hiện.
Lâu dần, đến cả ký ức của người
thuộc Tứ Tượng Tông về người này cũng dần mờ nhạt, huống hồ là người của những tông môn khác.
Lúc này Thi Mạc xuất hiện đã nhanh chóng khiến đám đông nhớ lại, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về người đàn ông lưng gù kia.
Đây chính là một trong những kẻ mạnh thần bí nhất thời xa xưa của tiểu thế giới.
Đại trưởng lão của Tứ Tượng Tông – Cuồng Nho Thi Mạc.
Thi Mạc chắp tay sau lưng, cơ thể mong manh yếu ớt của ông ta như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng ông ta chỉ đứng đó thôi mà đã tạo ra khí thế bức người khiến những người khác có khí thế hừng hực cũng phải tem tém lại.
Cho dù là Vân Thiên Chân Quân đã đạt tới cảnh giới sử thi thì cũng không nhịn được phải lùi về sau nửa bươcs.
Duy chỉ có Thiên Luân là vẫn giữ nguyên biểu cảm.
“Thiên Luân, đúng là lâu quá không gặp!”
Đôi mắt đục ngầu của Thi Mạc khẽ ngước nhìn Thiên Luân.
Từ đôi mắt ông ta, không hề nhận ra sự tức giận hay thù hận mà chỉ giống như đang hỏi han một người bạn cũ đã lâu ngày không gặp.
Nhưng từ sâu trong đôi mắt ấy hì ánh lên sát ý tinh thuần.
Thiên Luân chắp một tay sau lưng, rõ ràng là khá bất ngờ với sự xuất hiện của Thi Mạc
“Tám trăm năm trôi qua, ông không hề xuất hiện ở tiểu thế giới, cũng không hề có tin tức gì, tôi tưởng rằng ông đã sớm đi theo anh trai ông rồi chứ!”
“Thật không ngờ, ông không những chưa chết mà tu vi còn đạt tới mức này thật là bất ngờ, bất ngờ!”