Chương 2661
Thi Mạc mỉm cười như không cười: “Ông hơn tôi cả chục tuổi, đến ông còn không chết, thì ông cụ như tôi sao có thể đi trước được?”
“Hơn nữa, lúc trước ông dùng mưu kế với anh trai tôi, tôi thề rằng nhất định phải tận mắt chứng kiến hình thần của ông bị tiêu diệt đế giúp thần hồn của anh ấy yên nghỉ.
Trước khi làm được điều đó, sao tôi có thể chết được chứ?”
Sự tà dị trong đôi mắt Thiên Luân nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh như mặt hồ.
Gã soi Thi Mạc một lượt rồi lên tiếng bằng giọng lạnh lùng.
“Cuồng Nho, ông và tôi đều cùng một thời đại, cuộc chiến giữa tôi và Thi Chiến Thiên khi đó ông cũng đã nhìn thấy rồi, đối với thực lực của tôi, có lẽ ông cũng rõ!”
“Mặc dù khi đó Thi Chiến Thiên chết cũng khiến tôi bị thương nặng khiến tôi phải tu dưỡng hàng trăm năm nhưng lẽ nào ông cho rằng với thực lực hiện tại của ông thì đủ tư cách báo thù cho ông ta sao?”
Gã vừa nói vừa bước về phía trước với giọng tàn nhẫn.
“Cuồng Nho, ông là một trong số ít những người mà tôi chủ động muốn thương lượng.
Nếu ông chịu quy thuận tôi, làm việc vì tôi thì sau này tôi sẽ giúp ông thoát khỏi xiềng xích của nhân gian!”
“Nhưng nếu ông vẫn cố chấp muốn đứng về phía Thi Chiến Thiên, chiến đấu vì cái đám ngu ngốc đó thì kết cục cũng sẽ đi theo vết xe đổ của Thi Chiến Thiên mà thôi!”
“Đến Thi Chiến Thiên năm xưa còn không thể ngăn được tôi, bị đánh bại bởi tôi thì ông sao có thể?”
Gã bước lên trước.
Trời đất như chuyển động tức thì.
Mặt đất rung chuyển mãnh liệt, mây gió vần vũ.
Bạch Viêm Minh và những tu sĩ của Tứ Tượng Tông chỉ cảm thấy khí tức như Tu La ma quỷ ập tới khiến họ bị khoa cứng.
Đúng lúc này, trên người Thi Mạc phát ra một làn sóng hừng hực giống như là một mặt trời nhỏ đang cháy rực rỡ, tỏa ra nhiệt độ cao khủng khiếp chặn lại khí thế đang chèn ép người của Tứ Tượng Tông kia.
Lúc này đám người Bạch Viêm Minh mới cảm thấy dễ chịu hơn chút
Trên đầu Thi Mạc xuất hiện một giọt mồ hôi.
Rõ ràng lúc này ông ta đang phải chịu áp lực khủng khiếp tới mức khó có thể tưởng tượng.
“Thiên Luân, năm xưa ông dựa vào thủ đoạn xấu xa đã chiến thắng anh trai tôi, đó là sự thật.
Nhưng ông đừng tưởng rằng ông có khả năng đổi vận dời sao, hoàn thành dã tâm của mình!”
“Một phần thần thức của anh trai tôi sớm đã có người kế thừa, người trong tương lai có thể đánh bại được ông thì ông ấy đã tìm thấy từ lâu rồi!”
Ông ta vừa chống cự với uy lực tinh thần khủng khiếp bao trùm đất trời của Thiên Luân vừa lên tiếng.
“Vậy sao?”
Thiên Luân không cho rằng như vậy: “Dựa vào tên nhóc họ Diệp kia ấy à?”
Thi Mạc khẽ gật đầu với vẻ chắc nịch: “Đương nhiên là cậu ấy!”
“Thần thoại của ông ở Đại Thiên Cung cuối cùng sẽ bị sụp đổ trong tay cậu ấy mà thôi!”
Ông ta vừa dứt lời thì một tiếng rồng gầm từ trong vùng núi đổ nát khi nãy vang lên.
Một đường sáng màu vang lao thẳng lên trời, giữa muôn vàn lớp đất bụi, một bóng hình sừng sững xuất hiện.
Quần áo Diệp Thiên rách tơi tả để lộ ra những thớ thịt hoàn hảo.
Sát ý trong mắt cậu dâng lên hừng hựng với thanh kiếm Thánh Hồn nắm chắc trong tay.
Đám đông thất kinh.
Bọn họ nhìn chăm chăm thì thấy trước ngực Diệp Thiên có một vết lõm.
Đó chính là vị trí khi nãy cậu bị Thiên Luân đấm trúng.
Thiên Luân khẽ liếc nhìn với vẻ kinh ngạc.