Chương 2662
“Vừa rồi tôi dùng sức mạnh cơ thể tấn công cậu.
Theo lý mà nói lục phủ ngũ tạng của cậu phải nát rồi chứ thất không ngờ cậu vẫn sống nhỉ!”
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cơ thể của cậu rồi!”
Diệp Thiên không hề trả lời Thiên Luân.
Đôi mốt cậu dần tập trung cao
độ, phóng ra ánh sáng xanh chói mắt rót vào kiếm Thánh hồn khiến cho
ánh sáng của thanh kiếm càng tỏa ra mạnh hơn tới mức từ màu xanh chuyển dần sang màu trắng.
Một làn sóng tinh thần khủng khiếp bao trùm toàn bộ hiện trường.
Diệp Tiên bình tĩnh vô cùng.
Cậu khẽ lên tiếng.
“Thiên Luân, đúng là ông rất mạnh và cũng là đối thủ đầu tiên mà tôi thừa nhận là không thể đánh thắng!”
“Nhát kiếm này cược tất cả lực tinh thần của tôi.
Đây là sức mạnh lớn nhất lúc này mà tôi có được.
Tôi muốn xem xem rốt cuộc cái gọi là bá chủ tiểu thế giới có thể đỡ được hay không!”
Cậu nhếch miệng cười với vẻ tiêu sái.
Tay đưa ngang lên, thanh kiếm Thánh Hồn quét một góc tuyệt đẹp trong không trung.
“Vụt!”
Tiếng kiếm vang lên trong không gian.
Một giây sau cả đất trời bị bao trùm bởi màu trắng chói lòa, vạn vật bỗng chốc như chết lặng, bóng hình của Thiên Luân cũng bị nuốt gọn trong luồng sáng trắng đó!
“Soạt!”
Giữa đất trời tràn ngập ánh sáng trắng, Thiên Luân xông pha đi đầu, lập tức bị luồng sáng trắng phóng thẳng lên trời nhấn chìm, tiếp đó là Vân Thiên Chân Quân cũng đi theo.
Trong phút chốc, xung quanh núi Tứ Tượng như có một mặt trời mọc lên, ánh sáng trắng khắp trời như một quả cầu ánh sáng, dù là ai cũng không thể nhìn rõ bóng hình bên trong.
“Phù phù!
Cùng lúc đó, những tu sĩ, cao thủ quan sát ở xung quanh có tu vi thấp hơn cảnh giới truyền thuyết đều từ trên cao rơi xuống, lâm vào hôn mê, rất nhiều võ giả truyền thuyết cảnh tu vi kém tinh
thần cũng ngơ ngẩn, ánh mắt mơ hồ.
Một kiếm này của Diệp Thiên đã dùng sức mạnh tinh thần của cậu đến cực điểm, một kiếm chém xuống, giữa đất trời, ngoại trừ kiếm ý mạnh mẽ vô song, sức mạnh tinh thần điên cuồng như sóng cuộn, lại giống như thủy triều tràn đến khắp nơi, các tu sĩ cao thủ thực lực yếu kém căn bản không chịu nổi đòn tấn công như vậy.
“Vù!
Giữa đất trời vang lên âm thanh kỳ lạ, không gian chung quanh bị bao phủ bởi sáng trắng, xuất hiện những vết rạn nứt như thế ngay cả không gian cũng không chịu đựng nổi kiếm ý mạnh mẽ như vậy.
Thi Mạc chắp tay sau lưng, ánh mắt dao động dữ dội, vẻ mặt cũng xuất hiện sắc mặt kinh sợ, ông ta chưa từng ngờ được là Diệp Thiên lại có thể chém ra được một kiếm kinh khủng đến vậy.
Một kiếm này đã sở hữu cả sức mạnh cắt đứt không gian, sức phá hủy này đã vượt ngoài cấp bậc truyền thuyết thiên cấp rồi, ngay cả cảnh giới sử thi cũng chưa chắc có được sức phá hủy kinh sợ như vậy.
ồng ta tự hỏi, nếu bản thân ở trong phạm vi sức công kích của kiếm này, thì e rằng cũng không thể ngăn cản.