Chương 2664
“Diệp Lăng Thiên được lắm, truyền nhân của Thi Chiến Thiên được lắm!”
Giữa đất trời, sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, Thiên Luân lên tiếng đầu tiên.
Gã nhìn Diệp Thiên chằm chằm, liên tục nói hai chữ “được”, nhưng mỗi lần nói thì sự oán hận trên mặt gã lại càng nặng nề thêm.
Gã nâng tay, li3m sạch máu tươi dưới tầm mắt của mọi người, vì vậy mà khóe miệng cũng bị dính máu đỏ kỳ dị.
Thiên Luân lúc này, không còn dáng vẻ thanh niên phong độ nhanh nhẹn nữa, mà đã biến thành một ma quỷ tàn nhẫn khát máu.
“Diệp Lăng Thiên, vốn tôi cảm thấy cậu không hề có sức đe dọa gì, không đáng đế tôi động thủ giết chết cậu, nhưng bây giờ xem ra, là tôi nhìn nhầm rồi!”
“Tiềm lực của cậu, so với Thi Chiến Thiên ngày xưa còn đáng sợ hơn!”
Gã nắm chặt nắm ngón tay, áp lực kinh khủng chưa từng có thoáng chốc đã bao phủ khắp sân, còn mạnh hơn lúc trước gấp bội.
Mặt đất xung quanh núi Tứ Tượng lần lượt rạn vỡ, biến thành vô số khe nứt sâu thẳm, mây mù tán loạn trên bầu trời, hư không xung quanh bị phá vỡ.
Thiên Luân thời khắc này, không còn giữ lại chút gì, để lộ dáng vẻ đáng sợ cùng cực, nguyên thủy nhất của gã.
Diệp Thiên đã bị gã đưa vào danh sách những người phải giết chết!
Vẻ mặt mọi người đều sợ hãi, Thiên Luân bị một kiếm động trời của Diệp Thiên làm bị thương, mà bây giờ còn sở hữu sức chiến đấu kinh sợ như vậy, thực lực chân chính của Thiên Luân khiến người ta tuyệt vọng đến nhường nào?
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân với khí thế dần dần ngưng tụ đến đỉnh điểm trước mặt, cũng cười nhạt lắc đầu, ánh mắt chợt lóe chút không cam.
Vừa nãy, cậu đã sử dụng toàn bộ sức mạnh tinh thần của mình, chính là để ngưng tụ một kiếm tuyệt sát, đây đã là sát chiêu mạnh nhất mà cậu có thể thi triển lúc này rồi, cho dù Vân Thiên Chân Quân ở cảnh giới sử thi cũng đã bị một kiếm này giết chết hoàn toàn.
Nhưng dù vậy, cũng chỉ khiến Thiên Luân bị thương nhẹ!
Diệp Thiên không thể không thừa nhận, kể từ khi cậu thành tài đến nay, đây là đối thủ đầu tiên khiến cậu cảm thấy không thể chiến thắng, cho dù đã dốc hết toàn bộ chiêu bài cuối cùng, thì cậu vẫn không thể giành được phần thắng.
“Nếu Phệ Thiên Huyền Khí vẫn còn, thì tốt rồi!”
Cậu u ám thở dài, nhưng ánh mắt vẫn không tiếc nuối quá nhiều, trận chiến này, cậu đã dốc hết sức mình.
Kiếm Thánh Hồn trong tay, vì cạn kiệt sức mạnh tinh thần, cuối cùng lúc này đã biến mất, Diệp Thiên mất đi sự trợ giúp từ sức mạnh tinh thần, cũng không thể duy trì được hình dạng lơ lửng giữa hư không, mà rơi xuống phía dưới.
Ngay khi cậu rơi xuống, cuối cùng Thiên Luân đã ra tay.
Gã nâng tay, ngưng tụ thành thanh kiếm màu tím chừng hơn mười trượng, sau đó nhẹ nhàng lướt đi, kiếm quang tựa như có sinh mệnh, xuyên qua không gian hướng về phía ngực Diệp Thiên.
“Soạt!”
Kiến quang phá không tiến đến, với tốc độ siêu âm, ngay khi nó chuẩn bị xuyên qua ngực Diệp Thiên thì lại xảy ra dị biến.