Chương 2789
Bọn họ chỉ thấy từ phía xa có một chấm tròn màu đỏ to dần giống như là một quả cầu lửa đang cháy mạnh dần lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được đang tiến dần về sơn viên nhà họ Hoa.
“Rầm!”
Bầu trời phía xa bỗng có một quả cầu ánh sáng màu đỏ quét qua.
Một vệt dài hằn lên trên không gian một hồi lâu vẫn chưa hết.
Những nơi nó đi qua, không khí đều bị bốc hơi, đám đông chỉ cảm thấy hoa mắt, luồng sáng màu đỏ đó đã đáp xuống khu viên trang của nhà họ Hoa.
Ánh sáng đỏ biến mất, một bóng hình đập vào mắt đám đông.
Tóc cậu bạc trắng, đôi mắt đỏ như máu, cánh tay và cơ thể cũng đỏ ửng, ngay vị trí vùng ngực, một trai tim tàn tật đang đập.
Cậu ôm một cô gái xinh đẹp tuyệt trần trong tay, chỉ có điều lúc này, cô gái dường như đã mất đi phản ứng, duy chỉ có nhịp thở là vẫn còn đều đặn.
“Thiên?”
“Tiểu Ảnh?”
Nhìn thấy người vừa tới, Thi Tú Vân bỗng kêu lên.
Dù tóc đã biến thành trắng nhưng bà vừa nhìn là đã nhận ra ngay con trai của mình
Nhưng không biết tại sao mà lúc này Diệp Thiên khiến bà có cảm giác như người xa lạ.
Trong ký ức của bà, Diệp Thiên khác xa như thế này.
Những người khác cũng thất xác.
Bọn họ nhìn vào đôi mắt của Diệp Thiên, chỉ cảm thấy mơ hồ và chấn kinh.
Trạng thái này của Diệp Thiên bọn họ chưa từng gặp.
“Diệp Lăng Thiên!”
Nhìn thấy Diệp Thiên, Huyết tổ và Lang tổ nước Tuyết đều co đồng tử.
Bọn họ tưởng rằng mình đi trước hàng trăm kilometsđể quay lại thủ đô thì có thể tạo ra một bất ngờ khiến cho Diệp Thiên không kịp phản ứng, đợi khi Diệp Thiên phát hiện ra người thân bạn bè đã bị tiêu diệp thì cũng đã muộn rồi.
Nhưng bọn họ không ngờ, Diệp Thiên lại kịp quay trở lại.
Bọn họ nhìn chăm chăm Diệp Thiên, cẩn thận cảm nhận thì thấy xung quanh Diệp Thiên phát ra một luồng sức mạnh điên cuồng đang dao động, đến cả đất trời lúc này cũng dường như chấn động theo.
Một luồng áp lực cực mạnh ập tới.
So với lúc ở đảo Rồng còn càng kinh khủng hơn.
Bọn họ thật sự không hiểu, trải qua nhiều cuộc chiến đấu như vậy, đúng ra Diệp Thiên phải cạn kiệt sức lực và đang dưỡng thần rồi mới phải, sao có thể trở nên lẫm liệt như hiện tại được chứ?
Diệp Thiên chẳng buồn nhìn bọn họ, thậm chí là không đáp lại một lời nào.
Cậu đáp xuống sơn trang nhà họ Hoa, đặt Hoa Lộng Ảnh dưới bãi cỏ.
Mấy người Thi Tú Vân lập tức đi tới.
Diệp Thiên liếc nhìn đám đông rồi nhìn Hoa Vô Đạo, cậu nói với giọng khàn khàn.
“Chú Hoa, cháu đưa tiểu Ảnh trở về rồi!”
“Nhưng cháu không thể cứu nổi cô ấy!”
Hoa Vô Đạo nghe thấy vậy thì kinh hãi vội vàng khom người xuống.
Một lúc sau ông ta càng chau mày chặt hơn.
Ông ta cảm thấy hơi thở, khí mạch của Hoa Lộng Ảnh không hề có chút vấn đề nào, thậm chí còn bình thường hơn cả người bình thường.
Sinh khí trong cơ thể cô, sức sống vẫn dồi dào nhưng dù có gọi thế nào thì Hoa Lộng Ảnh cũng không hề có bất kỳ phản ứng gì, giống yi như là một người thực vật đang ngủ say và không tạo ra bất kỳ phản ứng gì với thế giới xung quanh.