Chương 2800
Diệp Thiên của trước kia sâu sắc mà chín chắn, cho người ta cảm giác siêu thoát khỏi thế tục, đi đến đâu cũng
không quá khiến người ta chú ý.
Còn Diệp Thiên của bây giờ lại mang theo cảm giác tà mị, mái tóc bạc bắt mắt, nghiễm nhiên đi đến đâu cũng sẽ bị người ta chú ý đầu tiên.
Cậu đi ra khỏi sân, Thi Tú Vân và Yến Khinh Vũ đang ngồi trên ghế đá nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng bước chân của Diệp Thiên mới mở mắt ra, vô cùng mừng rỡ.
“Thiên, con hồi phục rồi à?”.
Thi Tú Vân đứng lên, hỏi Diệp Thiên.
Yến Khinh Vũ cũng nhìn cậu với vẻ mặt quan tâm.
“Vâng, con đã khỏi rồi!”.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó áy náy nói với hai người: “Bây giờ sức mạnh của con đã khôi phục, con định sẽ lập tức lên đường đến Tây Âu đi tìm hang ma phương Tây”.
“Trong thời gian con rời đi phải làm phiền mẹ và Tiểu Vũ giúp con bảo vệ thân xác của Tiểu Ảnh rồi”.
“Trước khi đi, con sẽ tăng cường trận pháp bảo vệ ở đây thêm một lần nữa, để nó có thể chống lại đòn tấn công toàn lực của cảnh giới truyền thuyết thiên cấp.
Bất cứ ai ở cảnh giới thấp hơn cảnh giới sử thi đều không thể lay động được nó”.
“Nếu mọi người gặp phải nguy hiếm thì chỉ cần tránh trong biệt thự là được”.
Yến Khinh Vũ và Thi Tú Vân gật đầu, sau đó Thi Tú Vân nhỏ giọng hỏi: “Thiên, con muốn làm gì thì cứ làm đi, con không cần lo ở đây đâu”.
“Mẹ đã truyền tin thông báo cho đại trưởng lão Thi Mạc, nhờ ông ấy đến đây trấn giữ, có ông ấy ở đây thì đảm bảo không có rủi ro gì đâu”.
“Thế ạ? Thế thì tốt quá!”.
Diệp Thiên gật đầu, thực lực của Thi Mạc cũng ở cảnh giới sử thi cấp tướng.
Mặc dù hiện nay ở giới thế tục các quái vật nổi dậy, nhưng qua cuộc chiến ở đảo Rồng, cậu có thể nói là giết hết được cảnh giới sử thi cấp lãnh chúa.
Trên thế giới này không còn ai có thể đánh bại Thi Mạc được nữa.
“Vậy con đi đây!”.
Cậu nhìn về hướng vùng đất phương Tây, chuẩn bị bay đi.
Đúng lúc đó, Yến Khinh Vũ lại gọi cậu lại.
“Thiên, đợi đã!”.
Yến Khinh Vũ nói rồi lấy điện thoại di động của Diệp Thiên mà cô giữ trong túi ra.
“Lúc anh bế quan trị thương có một cô gái tên Cố Giai Lệ gọi tới, nói là có chuyện quan trọng cần tìm anh”.
“Vì anh nói không để bất cứ ai quấy rầy nên tôi đã nói cô ấy đợi tin tức”.
“Bây giờ anh đã xuất quan, anh xem nên xử lý thế nào đi”.
“Giai Lệ?”, Diệp Thiên nhíu mày.
Cậu do dự trong chốc lát, vẫn bấm số gọi cho Cố Giai Lệ.
Chuyện của Hoa Lộng Ảnh đã khiến cậu hối hận tự trách, bây giờ cậu thực sự không muốn nhìn thấy bất cứ bạn bè người thân nào xảy ra chuyện nữa.
“Anh Diệp Thiên, là anh sao?”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Cố Giai Lệ.
“Là anh!”, tiếp đó, Diệp Thiên hỏi: “Giai Lệ, tìm anh có chuyện gì không?”.
Trong điện thoại, Cố Giai Lệ im lặng vài giây, sau đó lên tiếng.
“Là thế này, anh Diệp Thiên, trước đây không lâu, em… gặp được “người đó” rồi!”.