Chương 2849
Người thanh niên tóc vàng nghe thấy vậy thì bật cười, giọng điệu mang vẻ chế nhạo:
“Cậu có thể dễ dàng giải quyết vua bọ cạp, dọa chúng rút lui, tôi thừa nhận, tu vi của cậu đủ lớn!”
“Nhưng bây giờ các người đang rơi vào “huyễn cảnh Vân Hải của tôi”, chẳng ai có thể giết nổi tôi đâu!”
Cậu ta dứt lời, Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên đanh mặt.
Bọn họ chỉ cảm thấy cơ thể của người thanh niên dần trở nên mơ hồ và bay về phía sau.
“Muốn chạy à?”
Diệp Thiên ngước nhìn, đạp chân về phía trước, đưa tay ra.
Lúc này động tác của cậu bỗng dừng lại.
“Đây là…”
Trước mặt bọn họ một hình ảnh xuất hiện, một đứa trẻ tầm tám, chín tuổi đang đứng trên bãi cỏ của một tứ hợp viện và đang luyện công không biết mệt mỏi.
Bên cạnh nó, một thằng bé khác cũng đang học theo với động tác y hệt và lặp đi lặp lại.
Trong sân, có một cái bàn bằng đá, một người đàn ông với vẻ tuấn tú đang ngồi thẳng người, bên cạnh có người phụ nữ xinh đẹp ngồi cùng và họ đang nhìn hai đưa nhỏ.
Đôi mắt họ ánh lên vẻ yêu thương và tự hào.
Vài phút sau, người phụ nữ xinh đẹp cầm hoa quả trên bàn khẽ hô lên: “Thiên, Tinh! Mệt chưa? Tới nghỉ ngơi ăn chút hoa quả nào!”
Cảnh tượng đó Diệp Thiên đã khóa chặt từ rất lâu, giờ nó đột ngột hiện ra khiến cậu đứng ngây tại chỗ.
“Thiên, Nhi! Mau tới với mẹ nào!”
“Đây đều là hoa quả hai đứa thích ăn nhất này!”
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Diệp Thiên khiến cậu khựng người và bàng hoàng.
Hai đứa nhỏ trước mặt cậu chẳng phải chính là cậu và Diệp Tinh sao?
Và cặp vợ chồng trẻ kia chính là Diệp Vân Long và Thi Tú Vân.
Đây là cảnh tượng cậu và Diệp Tinh đang luyện võ trong tứ hợp viện của nhà họ Diệp.
cảnh tượng này sớm đã được Diệp Thiên khóa chặt trong ký ức của mình.
Từ khi rời khỏi nhà họ Diệp, cậu đã lựa chọn quên đi, không muốn nhớ lại nữa.
Nhưng lúc này, ký ức đó giống như nước lũ dâng lên trong cậu khiến cậu quên mất tạm thời phải làm gì.
“Không hổ danh là con trai của Diệp Vân Long, các con đều tiến bộ rồi!”
Trước mặt, Diệp Vân Long đang ôm cậu vào lòng, đôi mắt ánh lên sự tán thưởng và khen ngợi.
Còn Thi Tú Vân thì đang bón trái cây lần lượt cho cậu và Diệp Tinh.
Một nhà bốn người hòa hợp ấm áp.
Diệp Thiên cứ thế đứng ngây ra tại chỗ với ánh mắt dao động.
Cậu vốn tưởng những hình ảnh như thế này đã sớm biến mất trong đầu cậu rồi.
Thật không ngờ giờ chúng là hiện ra ngay trước mắt rõ ràng và chân thực như vậy.
Một giây sau, cảnh tượng thay đổi.
Lúc này hiện ra trước mặt là từ đường của nhà họ Diệp.
Đám con cháu các nhánh của nhà họ Diệp đều có mặt.
Diệp Sơn ngồi ở vị trí chủ vị, Diệp Vân Long ngồi bên cạnh.
Diệp Tinh và Thi Tú Vân không biết đang ở đâu.
Chỉ còn lại Diệp Thiên mười tuổi đang quỳ chính giữa đại đường với vẻ mặt không biết phải làm sao.
Khuôn mặt của cậu bé mười tuổi hiện lên nỗi hoảng sợ và nghi ngờ.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của cậu.
Cậu chưa từng gặp một tình huống nào thế này, cũng chưa từng thấy vẻ mặt lạnh như băng này của bố và ông nội.
“ông nội, mọi người…”
Với vẻ mặt non nớt, cậu đang định lên tiếng hỏi Diệp Sơn thì bị Diệp Sơn lạnh lùng lên tiếng đáp lại.