Chương 2928
“Phi thăng vũ hoá?”
Cổ Nguyệt Trường Hà cười nhẹ, trên mặt có chút chua xót.
“Đường đến Tiên Lộ khó như lên trời, muốn phi thăng thành tiên, nào dễ như vậy?”
“Ngay cả khi sức mạnh đạt đến nút thắt mà hành tinh này có thể chịu được, hoặc thậm chí vượt qua nút thắt, nếu như không có sự hỗ trợ từ quy luật của các vì sao, hoặc không thể tìm ra Tiên Lộ mà các đại giáo Tinh Hải lưu lại, để thoát khỏi xiềng xích thì tất cả đều là vô nghĩa!”
“Người đời gọi tôi là tiên, chẳng qua là vì sức mạnh của tôi đã vượt quá tầm với của bọn họ, nhưng tôi vẫn có một khoảng cách nhất định với tiên đạo, nếu không thì tôi cũng đâu bị mắc kẹt ở đây mấy trăm năm qua!”
Nghe vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại: “Thành tiên là vì lý do gì?”
“Cuộc sống vĩnh hằng?”
“Hay bất khả chiến bại?”
Tu vi của Diệp Thiên tăng lên, cũng như cậu được bước đến những nơi trước đây chưa từng đặt chân tới, chẳng hạn như tiểu thế giới, Diệp Thiên sớm đã quá quen thuộc với từ “tiên” này rồi.
Nhưng cho đến hiện tại, cậu cũng không biết “tiên” nghĩa là gì?
Giống như Thiên Luân nắm giữ tiểu thế giới, lấy Đại Thiên Cung làm chủ, hơn nữa cũng là hậu duệ của chủng tộc ngoài hành tinh đã đến trái đất ở thời cổ đại, như vậy được gọi là tiên à?
Giống như Tứ Tượng Thần Quân Thi chiến Thiên, đã dùng sức mạnh của mình để bay lên Tiên Lộ, suýt chút nữa đã có thể phi thăng thành công, như vậy cũng gọi là tiên sao?
“Tiên?”
Cổ Nguyệt Trường Hà lầm bầm, đột nhiên trong mắt ánh lên một tia sáng.
Sống cùng tinh hà, mở ra không gian cho chinh mình, đây mới chính là tiên
Qua những năm tháng dài đằng đằng của trái đất, người được xưng tiến cũng chỉ là người bạn đầu tạo ra tiểu thế giới, sau đó không còn ai khách
Nghe Cề Nguyệt Trường Hà nói xong, lồng ngực Diệp Thiên khê run lên.
Nếu đúng như những gì Cổ Nguyệt Trường Hà nói, vậy thì hy vọng của người muốn tu tiên mỏng manh đến nhường nào chứ?
“Chàng trai trẻ, cảnh giới thực lực của cậu hiện tại cách ‘tiên’ không xa đâu, đáng tiếc là, chỉ một bước thôi, cơ thể cậu đang ở trái đất, nếu như cậu không thể tìm ra cách để vượt qua các pháp tắc của trái đất, vậy thì cậu sẽ không thể nào trở thành ‘tiên’ được!”
“Tiên đạo mịt mù, Tiên lộ rộng lớn! Nếu như cậu đến đây để tìm kiếm tiên đạo, vậy có thể rời đi được rồi, ở đây không có đáp án mà cậu muốn!”
Giọng nói của Cổ Nguyệt Trường Hà kéo Diệp Thiên ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu lập tức nhận ra mình còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm, còn chuyện Tiên Lộ có khó khăn cách mấy cũng không liên quan gì đến cậu.
“Tôi đến đây không phải để tìm Tiên đạo, mà là vì hoa Bạch Ám!”
Diệp Thiên giơ tay chỉ vào chỗ rỗng giữa vách núi phía sau thác nước: “Tôi cần nó, để đi cứu người!”