Chương 2942
Chỗ lánh nạn tạm thời ở thư viện Lư Thành chỉ là nơi được dựng lên tạm thời bởi một nhóm người may mắn thoát nạn khi tai họa xảy ra, dùng để chống đỡ những “thây ma” đã mất đi lí trí ở ngoài kia.
Lúc này, ba cô gái Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh và Vũ Tiểu Khả cũng đang lánh nạn ở trong đó.
“Chị họ, có phải chúng ta sẽ chết không?”, Vũ Tiểu Khả tận mắt nhìn thấy những cảnh tượng tàn bạo đẫm máu, bây giờ đang rúc trong lòng Tiếu Văn Nguyệt run lẩy bấy.
“Em không muốn bị những “quái vật” đáng sợ kia cắn chết, như vậy xấu quá!”
Nghe giọng Vũ Tiểu Khả nghẹn ngào, Tiếu Văn Nguyệt vội vàng nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ Tiểu Khả!”.
Cô liếc nhìn ngọc phù đã vỡ nát trong tay, nói một cách chắc chắn: “Đàn anh Diệp Thiên của em chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta!”.
Lúc này, Lí Tinh Tinh cũng sợ đến mức mặt tái mét, cô ta hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Nguyệt Nguyệt, Diệp Thiên có đến thật không?”.
Tiếu Văn Nguyệt không hề do dự, lập tức gật đầu: “Yên tâm, anh ấy nhất định sẽ đen!”.
“Bây giờ, chúng ta cần làm là cố gắng sống sót, đợi anh ấy đến, mọi tai họa đều sẽ bị anh ấy trấn áp!”.
Hai cô gái nghe Tiếu Văn Nguyệt nói, trong lòng mới yên tâm hơn, ngọn lửa cầu sinh lại cháy hừng hực.
Chỉ giây lát sau, tường vây vốn cứng chắc của thư viện đột nhiên nứt ra, giống như có một bàn tay vô hình xé thủng bức tường từ ngoài vào trong, một lỗ hổng to lớn xuất hiện.
Những người may mắn sống sót ở trong thư viện đều sợ hãi nhìn về phía lỗ hổng.
Thiên Luân với mái tóc dài tung bay, chân đạp ma khí, bước đi trên không trung, đến trước mặt mọi người.
Gã nhìn quanh tất cả mọi người một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tiếu Văn Nguyệt.
“Cô gái kia, là cô sao?”.
Gã tóm lấy Tiếu Văn Nguyệt từ xa, cơ thể Tiếu Văn Nguyệt lập tức bị sức mạnh vô hình nào đó bao bọc, bay về phía gã.
Tiếu Văn Nguyệt không thể động đậy được, chỉ có thể mở to mắt sợ hãi nhìn Thiên Luân.
Tay Thiên Luân lướt qua cánh tay của Tiếu Văn Nguyệt, một tia khí tức sức mạnh tinh thần bị gã bắt được, ánh mắt gã lập tức thay đổi, biểu cảm trở nên phấn khích tột độ.
“Quả nhiên là khí tức sức mạnh tinh thần của cậu ta!”.
Đôi mắt tà ác của gã nhìn thẳng vào Tiếu Văn Nguyệt, cười nhạt nói: “Xem ra quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Thiên không tồi”.
Mặc dù Tiếu Văn Nguyệt vô cùng sợ hãi, nhưng nghe Thiên Luân nhắc tới danh hiệu của Diệp Thiên, sắc mặt cô lập tức sầm xuống.
“Mọi chuyện xảy ra ở Lư Thành đều là do ông mà nên?”.
Nhìn Tiếu Văn Nguyệt cố gắng chiến thắng nỗi sợ trong lòng mà nhìn thẳng vào gã, sâu trong đáy mắt Thiên Luân lóe lên vẻ kinh ngạc.
Gã khó mà tưởng tượng được, một cô gái nhân loại bình thường đối mặt với gã lại có thế khắc chế nỗi sợ của mình, còn dám lên tiếng chất vấn.
“Loài người, cô thú vị lắm, xem ra cô là người phụ nữ của Diệp Lăng Thiên!”.
Gã nhìn Tiếu Văn Nguyệt với vẻ đầy hứng thú, khẽ cười: “Cô không sợ tôi sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Thiên Luân, nỗi sợ hãi trên mặt đã lui đi từ lâu, ngược lại bật cười thành tiếng.