Chương 2945
“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”.
Diệp Thiên nhìn ra nỗi phiền muộn trên mặt mỗi người bọn họ, lập tức hỏi.
Tất cả những người thuộc tầng lớp cấp cao của Tứ Tượng Tông đều xuất hiện ở giới thế tục, lại còn đến nhà họ Hoa, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó bất on.
“Là Thiên Luân!”.
Bạch Viêm Minh nghiêm túc nói: “Ồng ta chưa chết, ông ta lại quay về rồi!”
“Tam Nhất Môn, Thần Ý Môn, Lưu Vân Tông, Long Tượng Tông đều đã bị ông ta khống chế.
Tất cả mọi người trong môn phái, kể cả môn chủ các phái đều trở thành con rối của ông ta, phục tùng ông ta!”.
“Thiên Luân?”, nghe thấy cái tên này, Diệp Thiên sửng sốt, sau đó ánh mắt cũng tối lại.
Điều cậu lo lắng cuối cùng cũng vẫn xảy ra.
Trước kia, lúc cậu dùng Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm giết chết Thiên Luân, cậu luôn có một dự cảm rằng Thiên Luân chưa chết hoàn toàn.
Bây giờ xem ra linh cảm của cậu đã ứng nghiệm.
Diệp Thiên im lặng trong giây lát, bỗng nghĩ tới điều gì đó.
Cậu tìm kiếm khí tức của người nào đó trong đám đông, sau khi không tìm thấy mới hạ giọng hỏi: “Thi Mạc đâu?”.
Nghe Diệp Thiên hỏi, các trưởng lão của Tứ Tượng Tông đều cúi thấp đầu, vẻ mặt đầy đau buồn.
Bạch Viêm Minh cũng siết chặt nắm đấm, khí tức trên người trở nên vô cùng điên cuồng, lửa giận tuôn trào.
“Vì tranh thủ thời gian cho chúng tôi rời khỏi tiếu thế giới, ông ấy đã chủ động thiêu đốt máu để đối kháng với Thiên Luân, e rằng đã…”.
Nói đến đây, Bạch Viêm Minh im lặng.
Diệp Thiên hiểu được, năm ngón tay cũng không kìm được mà siết chặt.
Quan hệ giữa Thi Mạc và cậu không sâu, nhưng có lẽ là vì tia tàn niệm cuối cùng của Tứ Tượng Thần Quân, mỗi lần gặp Thi Mạc, cậu đều cảm thấy rất thoải mái và tự nhiên.
Lúc trước, vì thực lực cậu không đủ chưa thể đối kháng với Thiên Luân, cũng là Thi Mạc định liều mình chiến đấu với gã.
Mặc dù cậu
không nói, nhưng cũng cảm kích trong lòng.
Bây giờ, Thi Mạc lại chết bởi sự phản công của Thiên Luân, trong lòng cậu cũng dâng lên cơn giận khó nói.
“Diệp Thiên!”, đúng lúc đó, Bạch Viêm Minh bỗng lên tiếng.
“Trước khi Mạc lão quỷ thiêu đốt máu để chúng tôi dẫn các đệ tử Tứ Tượng Tông đến thế tục, câu cuối cùng của ông ấy bảo tôi nhất định phải chuyển lời lại”.
“Ồng ấy nói, trên khắp Địa Cầu, chỉ có cậu mới có thể chống lại Thiên Luân!”.
Nói xong, ông ta bước lên trước một bước, chắp hai tay trước Diệp Thiên, khom người hành lễ: “Đời này Bạch Viêm Minh tôi chưa bao giờ cầu xin ai.
Hôm nay, tôi cầu xin cậu, nhất định phải lấy lại công bằng cho Mạc lão quỷ, cho Tứ Tượng Tông, cho những người vô tội!”.
“Thù này chỉ có cậu mới có thể báo!”.
Nghe Bạch Viêm Minh nói, các trưởng lão của Tứ Tượng Tông không hẹn mà cùng cúi người trước Diệp Thiên: “Xin Diệp thượng tiên dẫn dắt Tứ Tượng Tông trả thù rửa hận cho đại trưởng lão!”
Giọng nói trầm thấp hóa thành tiếng sóng, lan ra tận chân trời.
Những người khác đều cảm nhận được ý chí chiến đấu dâng tràn trong lòng mọi người ở Tứ Tượng Tông.
“Yên tâm, tôi sẽ gánh vác chuyện này!”.
Diệp Thiên không hề dài dòng, lập tức gật đầu.
Yến Khinh Vũ cũng lên tiếng: “Tôi sẽ đi cùng anh đến tiểu thế giới, tìm Thiên Luân tính sổ!”.
Nghe vậy, Diệp Thiên xua tay, ánh mắt nghiêm nghị.