Chương 2948
“Phê duyệt!”.
Lương Long Đình không hề dây dưa, dứt khoát mạnh mẽ.
Sau đó, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn năng lượng màu đen dày đặc chân trời phía xa, vẻ mặt càng nặng nề.
Đứng trước tai họa lần này, các tướng ở trung tâm đã liên hợp quyết định, điều động Nam Long Nhận và Bắc Long Nhận đi vào bên trong ứng cứu người sống sót, nhưng chỉ tiến hành trong bảy ngày, sau bảy ngày, hành động cứu viện sẽ dừng lại, nếu không tìm được cách giải quyết “truyền nhiễm” thì sẽ dùng vũ khí hạt nhân, san phẳng bình địa ổ bệnh Lư Thành và ba thành phố một huyện xung quanh.
Cũng có nghĩa là, bảy ngày sau, cho dù Lư Thành và ba thành bốn huyện xung quanh có còn người sống sót hay không thì cũng không còn khả năng sống sót!
Thân mang vũ khí hạng nặng của quốc gia, Lương Long Đình biết phải ưu tiên đại cục, bảo vệ an nguy của càng nhiều người dân hơn, nhưng muốn ông ta bỏ mặc sinh mạng của nhiều người sống sót trong khu truyền nhiễm, thì ông ta cũng tiến thoái lưỡng nan.
Mà ngay lúc này, âm thanh cảnh báo vang lên từ trung tâm chỉ huy.
“Cảnh báo, có vật thể bay không rõ đang lại gần Lư Thành, có cho bắn hạ hay không?”
Lương Long Đình nhìn chằm chằm vào rada, chỉ thấy một chấm đỏ nhỏ đang hướng về Lư Thanh với tốc độ gấp ba lần tốc độ âm thanh.
Lương Long Đình vội chạy ra trung tâm chỉ huy, nhìn về phía xa, một luồng sáng xanh lam đang phóng đến.
Thấy vậy, ông ta lập tức quát lớn: “Cấm mọi hành động tấn công!”
Trong lúc đó, luồng sáng xanh đã lướt qua trên đỉnh đầu mọi người, không vòng vèo, mục đích rõ ràng chính là năng lượng màu đen đang bao phủ Lư Thành kia.
Lương Long Đình nhìn theo luồng sáng phóng đến, bỗng nâng tay cầu nguyện, ánh mẳt đầy chờ mong và mong cầu.
“Tướng Diệp, mọi chuyện phải dựa vào cậu rồi!”
Luồng sáng xanh đương nhiên chính là Diệp Thiên, cậu bay thẳng một đường đến từ thủ đô, không hề dừng lại.
Ngay từ đầu khi Hoa Vô Đạo phát hiện Lư Thành có dịch bệnh, cậu đã kết luận, Thiên Luân đang ở Lư Thành, hơn nữa khả năng cao Tiếu Văn Nguyệt cũng đang ở Lư Thành, chính vì vậy, cậu mới không thể cảm nhận chính xác được địa điểm phát ra tín hiệu cầu cứu của Tiếu Văn Nguyệt.
“Ma khí?”
Nhìn thấy năng lượng màu đen dày đặc trên Lư Thành, đôi mắt Diệp Thiên nghiêm trọng, tốc độ tăng thêm vài phần, trực tiếp bỏ qua Long Định Thiên và Đạm Đài Tô Mộc ở bên ngoài ma khí, chạm thẳng vào vách tường ma khí kia.
Cậu giống như một thần đao bén nhọn tột cùng, từ bên ngoài phóng tới, xé toạc một lỗ hổng khổng lồ bên ngoài vách tường ma khí mà cả lãnh chúa sử thi cảnh không dám chạm vào.
“Ồ?”
Cùng lúc đó, bên trong Lư Thành, Thiên Luân vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở bừng mắt.
“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”
Gã đứng dậy, nâng bàn tay, kéo Tiếu Văn Nguyệt ở gần đó đến, lơ lửng trên không.
“Cô gái, “chúa cứu thế” của cô đến rồi, đi với tôi gặp mặt nào!”
Sau đó, thân hình gã biến mất, đưa Tiếu Văn Nguyệt biến mất theo, còn Diệp Thiên vừa mới lao vào vách tường ma khí, không gian phía trước đột nhiên dao động, hai bóng người xuất hiện từ bên trong, chính là Thiên Luân và Tiếu Văn Nguyệt.