Chương 2956
“Thiên Ma Ấn”.
Ông ta phát ra tiếng gầm gừ khá thấp, rất khác với giọng nói bình thường, ấn kết màu đen trước người ông ta cũng cấp tốc xoay chuyến làm cho khí lưu xung quanh bị hấp thu, nhanh chóng co rút lại.
“Ầm!”
Ngay khi không khí bị rút lại đến cực điểm, Thi Mạc giơ lòng bàn tay lên, ấn kết màu đen lao mạnh ra như một viên đạn đạo, kéo ra một giọng nói vỡ âm cực kỳ sắc bén.
Lần này khoảng cách quá gần, mặc dù Diệp Thiên đã có chuẩn bị từ trước, nhưng ấn kết màu đen này đã đột phá với tốc độ hai ba lần đánh thẳng vào ngực Diệp Thiên.
Diệp Thiên buồn bực hừ một tiếng, lòng bàn tay chà sát ra một vết ấn trong hư không, sau đó liên tục bay lùi đến khi ra khỏi mấy chục trưòng.
Ấn kết đó như ruồi nhặng víu trên bàn chân, dính vào bụng cậu, ma khí trên đó càng hung hiểm, như thể muốn mài mòn từng tấc da thịt và cơ bắp của cậu.
Liên tục lùi về khoảng cách gần một trăm trượng, cơ thể Diệp Thiên mới dừng lại, lòng bàn tay cậu điểm mạnh vào phía sau lưng, tạo ra một luồng sóng khí bùng nổ, ánh sáng màu xanh trên người
bổng sáng rực, uy năng của Phệ Thiên Huyền Lực có thể bộc phát, đánh tan ấn kết màu đen đó.
Lúc này quần áo chỗ vùng bụng cậu cũng bị ma khí ăn mòn sạch sẽ, vùng da tiếp xúc với ấn kết màu đen, mặc dù không bị tổn thương gì, nhưng vẫn để lại một đường sẹo màu trắng có hoa văn kỳ dị.
Nếu cách tấn công mà Thi Mạc thi triển mạnh hơn một chút thì có thể phá vỡ được phòng ngự cơ thể của Diệp Thiên.
“Ha ha!”
Thiên Luân đứng trong không trung bật cười thành tiếng, vẻ mặt tôi đang tiếp tục hóng chuyện.
“Diệp Lăng Thiên, tôi đã nói rồi”.
“Tinh cảm chính là điểm yếu của cậu .
“Cho dù cậu đang tức giận thế nào thì cuối cùng cũng không thể chiến thắng tình cảm nực cười trong lòng cậu được, vẫn mãi kiêng dè và sợ đầu sợ đuôi”.
Ánh mắt ông ta dần trở nên lạnh lùng: “Chủng tộc thấp kém bị ràng buộc bởi tình cảm giống cậu cả đời cũng không thể tìm được đạo ý siêu thoát khỏi thế tục, cảnh giới của cậu mãi mãi chỉ dừng lại ở trên ngôi sao này của trái đất”.
“Còn hôm nay chính là ngày cuối cùng của cậu”.
Nói rồi, cậu giơ lòng bàn tay lên, năm ngón tay siết chặt lại, một luồng quả cầu ánh sáng màu đen từ cánh tay của cậu bắn về phía lưng của Thi Mạc.
Bị đánh trúng bởi ánh sáng màu đen này, Thi Mạc như được tăng lên sức mạnh nào đó, khí tức lại tăng lên lần nữa, còn mạnh hơn trước kia, chỉ thấy ma khí cuồn cuộn trào ra, cả trời đất này đều run cầm cập vào lúc này, hư không xung quanh dần vỡ nứt, bây giờ vô số vết nứt như mạng nhện đã không chịu được gánh nặng.
“Diệp Lăng Thiên, mấy ngày nay tôi đã ma hóa Thi Mạc hoàn toàn rồi, bảy giờ ông ta chính là phân thân ảo ảnh từ ma khí của tôi, có sức mạnh gần bảy mươi phần trăm”.
“Nếu không giết cậu ta thì cậu không bao giờ có thể đánh bại tôi”.
Ánh mắt Thiên Luân hiện lên vẻ tinh ranh, lắc ngón tay với Diệp Thiên, lại ra lệnh cho Thi Mạc.
“Đi đi, Thiên Ma Huyễn Thân của tôi, tự tay hủy diệt tương lai xán lạn của cậu”.
Thi Mạc không có bất kỳ phản ứng và cảm giác tội lỗi với chuyện này, ngược lại nghe lời như người hầu, ngay sau đó là tiếng hét tức giận ầm ĩ, ma khí trên người biến thành lửa ma màu đen cao mười trượng, thiêu đốt phía sau lưng ông ta, còn một thứ đen nhẻm trong lửa ma, mang theo thanh kiếm dài cực kỳ tà ác dần xuất hiện, được ông ta cầm trong tay.
õng ta lẩm bẩm như đang đọc một thần chú nào đó, rút thanh kiếm dài màu đen ra khỏi lửa ma, đặt ngang trước ngực.
Ngay sau đó hai tay Thi Mạc cầm kiếm, cánh tay quẹo về sau, cả người căng ra như cung tên, cả người như thế là pháo hạng nặng sắp đẩy ra khỏi ngực, làm đầy sức mạnh, ma lửa ở phía sau ông ta cũng biến thành từng đợt khói đen bao quanh đến thanh kiếm màu đen, khiến khí tức của nó liên tục được tăng thêm.