Chương 2968
Thiên Luân trùng xuống, nhìn thấy thanh trường kiếm màu đen của Diệp Thiên thì bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Giống như là việc thời con trẻ xem một bộ phim kinh dị nào đó và bị bóng âm của nó quấn lấy tới tận bây giờ không thể xóa bỏ.
Diệp Thiên mặc kệ những suy nghĩ của Thiên Luân.
Bàn tay cậu khẽ vuốt qua thanh kiếm, khiến nó biến thanh một thanh trường kiếm với ngọn lửa lam đỏ bao quanh.
“Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, từ khi tao luyện chế mày ra thì mày đã giúp tao giết chết không ít kẻ địch, nhưng sau hôm nay có thể tao và mày phải vĩnh biệt nhau rồl!”
Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm không phải là một thanh kiếm thực sự mà là một thần kiếm mang kiếm linh.
Nói cách khác, nó sớ hữu một sinh mệnh bên trong mình.
Cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm cũng khẽ rung lên và phát ra tiếng kêu bi thương.
Tiếng kêu đó mang theo chiến ý vô tiền khoáng hậu.
Chỉ cần chủ nhân muốn chiến đấu thì thanh kiếm sẽ song hành cùng, chiến đấu tới cùng.
“Đòn tấn công cuối cùng này để chúng ta cùng tiêu diệt tà khí kia đi!”, Diệp Thiên với đôi mắt rực lửa khiến cho ngọn lửa quanh người một lần nữa bùng lên.
Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm phát ra tiếng kêu như rồng gầm.
Sấm chớp trên bầu trời cũng vang rền tạo thành một con rồng bằng sấm sét sau đó con rồng bay lượn vào tạo ra một quả cầu ánh sáng bằng sấm.
Chân Vũ Chi Ý Đãng Ma!”
Cùng với tiếng hô của Diệp Thiên, ánh sáng sấm sét phóng về phía trước khóa chặt không gian xung quanh Thiên Luân khiến gã không thể lùi cũng không thể tiến.
Lúc này Ma Khí bao phủ Lư Thành lần lượt nổ tung.
Cơ thể Thiên Luân cũng bị nhấn chìm trong biển sấm sét.
“Rầm!”
Sấm sét màu tím lam khổng lồ tạo thành vệt sáng quét ngang không trung.
Lực phá hủy điên cuồng lập tức bao trùm không gian hàng trăm thước.
Những nơi nó đi qua, đến cả không khí cũng bị đánh vỡ vụn tạo thành cả một dải chân không dài thượt.
Tốc độ của đường sáng quá nhanh.
Thiên Luân căn bản không kịp trốn bèn bị tia sét nhấn chìm và biến mất hoàn toàn vào bên trong.
Diệp Thiên sau khi tung ra một nhát kiếm thì ngọn lửa màu đỏ lam trên cơ thể cũng nhạt dần, sự giận giữ trong đôi mắt cũng ít đi.
Khí tức trên người cậu cũng có lúc mạnh lúc yếu, không ổn định.
Rõ ràng là cậu đã chiến đấu tới giới
hạn.
Thế nhưng cậu vẫn kiên định đứng vững trong không gian.
Đôi mắt nhìn chăm chăm phía trước.
Đòn tấn công vừa rồi, cậu đã dồn toàn bộ sức lực.
Nếu như đến cả chiêu thức này cũng không thể đánh bại Thiên Luân thì cậu chẳng còn gì để thi triển nữa, đành phải nhận kết cục mà thôi.
“Rầm rầm!”
Đúng lúc này, không gian phía trước đột nhiên mở ra một lối đi.
Đó chính là nơi mà tia sét màu lam tím kia vừa tấn công.
Do sức mạnh cuồng bạo của nhát kiếm mà không gian xuất hiện nứt gãy, tạo ra một cái động màu đen xì.
“Ầm!
Đường sấm sét màu lam tím xuyên vào trong hang không gian màu đen.
Một bóng hình mập mờ xuất hiện, cơ thể vặn vẹo, chân lực rúng động, đó chính là Thiên Luân.
“Không thể nào, không thế nào?”