Chương 2977
“Thời gian này hãy làm những gì mà cậu muốn làm đi nhé!”
Nói xong ông ta bay đi và biến mất nơi đường chân trời.
Ngày hôm nay, Tiếu Văn Nguyệt từ đầu tới cuối luôn ở bên cạnh Diệp Thiên, cho tới ngày thứ hai thì dưới sự giúp đỡ của quân đội Hoa Hạ, bọn họ đã ngồi máy bay về nhà nhà họ Hoa ở thủ đô.
Thấy Diệp Thiên trở về, tất cả đều ùa lên.
Thi Tú Vân chạy đầu tiên với nước mắt lưng tròng: “Thiên Nhi, sao lại thành ra thế này, mẹ phải làm thế nào mới cứu được còn?”
Diệp Vân Long cũng trầm giọng: “Tiểu Thiên, bố biết con chưa bao giờ hết hiềm khích với bố nhưng bố chỉ muốn nói nếu có thể đổi mạng thì bố sẽ dùng mạng của mình để cứu con!”
“Mười năm trước, bố đẫ đưa ra quyết định hồ đồ, giờ đây bố có hi vọng có thể làm mọi thứ để cứu lấy con!”
Yến Khinh Vũ đứng im lặng một góc, vẻ mặt lạnh lùng tước giờ chưa từng có.
Ánh mắt cô gái cứ nhìn chăm chăm Diệp Thiên, từ đầu tới cuối không chịu rời.
Hôm qua, Thi Mạc đã đáp xuống nhà họ Hoa, nói lại toàn bộ tình hình của Diệp Thiên cho mọi người nghe.
Diệp Thiên nói với mọi người: “Các vị, con không thích bộ dạng khóc lóc thê thảm, ảm đạm như thế này, vì vậy đừng quá cảm thấy đau lòng.
Đây là lựa chọn của con!”
Nói xong cậu khẽ cong gối và quỳ xuống trước mặt Thi Tú Vân và Diệp Vân Long.
“Diệp Thiên bất hiếu, phải rời xa hai người trước rồi!”
Nói xong cậu từ từ đứng dậy và cười thản nhiên: “Tiểu Ảnh thế nào rồi, con muốn đi gặp cô ấy!”
Thi Tú Vân khẽ lau nước mắt với vẻ nghẹn ngào: “Đại trưởng lão đang giúp con bé dưỡng thần hồn trong sân, đế mẹ đưa con đi!”
“Không cần đâu mẹ”
Diệp Thiên xua tay:
“Đây là ngày cuối cùng rồi, con muốn một mình, con đưa Nguyệt Nguyệt và Tiểu Vũ đi thôi!”
Người cậu nói đương nhiên là Tiếu Văn Nguyệt và Yến Khinh Vũ.
Vào khoảnh khắc cuối đời cậu không muốn những người như Thí Tú Vân khiến cậu cảm thấy thêm đau lòng.
Hơn nữa cậu còn có điều muốn nói với hai người này.
Tiếu Văn Nguyệt và Yến Khinh Vũ đi sau Diệp Thiên tới sân nhà họ Hoa.
Hoa Lộng Ảnh đang nằm ở một góc chòi bát giác, cơ thể phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bên cạnh cô, Thi Mạc đang vận chuyện khí lưu bốn màu, bông hoa Bạch Ám bay trong không gian, từng tia lực linh hồn bao quanh cô khiến cho sức mạnh thần hồn của Hoa Lộng Ảnh được gia trì.
Diệp Thiên bước đến gần nhưng không lên tiếng quấy rầy mà chỉ nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh.
Hoa Lộng Ảnh cứ nằm yên như thế với vẻ mặt vô cùng bình thản.
Còn Diệp Thiên chỉ nhìn cô ấy rồi lập tức thu hồi ánh mắt như sợ càng nhìn thì càng không nỡ rời xa.
“Tiểu Vũ, sau khi cố ấy tỉnh lại, đừng nói cho cô ấy biết sự thật, nói là tôi đi tu luyện ở tiểu thế giới, cần một khoảng thời gian dài!’
Cậu cười với hai cô gái rồi ngồi xuống đất, vẻ mặt không hề tỏ ra sợ hãi hay bất cam với cái chết mà cứ thế nhìn Tiếu Văn Nguyệt với vẻ bình tĩnh.