Chương 2980
Sau khi chôn cất Diệp Thiên, không ai rời đi cả.
Bọn họ ở yên tại chỗ, chỉ muốn đứng trước mộ bia, đưa tiễn Diệp Thiên trong hành trình cuối cùng, hi vọng linh hồn cậu không còn cô đơn.
Không ai biết ở một hành tinh to lớn không rõ tên trong dải Ngân Hà, có một cung điện to lớn lấy mặt trời làm biểu tượng, nằm ở nơi phồn hoa ngay trung tâm hành tinh.
Cung điện tràn đầy khí thế huy hoàng, chỗ nào cũng toát ra sự trang trọng, uy nghiêm vô thượng.
Nơi cửa chính của cung điện có bốn kí hiệu ngoài hành tinh không rõ hàm nghĩa, nhưng lại tràn đầy khí phách, trông cực kì bắt mắt.
Sâu trong cung điện, một người đàn ông mặc trang phục màu tím vàng chậm rãi mở mắt ra, con ngươi sâu thẳm như hố đen.
Mới vừa rồi, một tin tức được phản hồi đến thần phủ của ông ta, quấy rầy ông ta nhắm mắt vận khí.
‘Hả?”.
Ánh mắt ông ta dao động, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Loner Ireland chết rồi sao?”.
ông ta lẩm bẩm, khẽ lắc đầu: “Không ngờ ở một hành tinh hạng ba, văn minh tu tiên lạc hậu lại có người có thể giết chết Loner”.
Trong lúc ông ta nói, khóe miệng lại hiện ra nụ cười: “Không hố là hành tinh khiến các giáo phái tu tiên ngấp nghé đã lâu.
Xem ra Trái Đất vẫn là nơi ngọa hổ tàng long, ngay cả đệ tử ngoại môn tinh nhuệ của phái ta cũng mất mạng ở nơi đó”.
Trong điện im lặng một lúc lâu, lát sau, ông ta bỗng nắm tay lại, một vầng sáng hiện ra giữa lòng bàn tay ông ta, sau đó bay vụt lên trời, xuyên ra ngoài hành tinh, rơi vào vũ trụ mênh mông vô bờ.
Làm xong mọi chuyện, trong mắt ông ta lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Mặc dù thời gian chiếm đoạt Trái Đất vẫn chưa đến, nhưng dám giết đệ tử ngoại môn tinh nhuệ của phái ta thì chính là tội chết!”.
“Thế thì hãy để đệ tử nội môn ở gần Trái Đất nhất trong phái ta cho đám sinh vật hạ đẳng ở Trái Đất các người biết, thế nào là sức mạnh chân chính!”.
“Giết người của thần điện Thái Dương bọn ta thì phải dùng máu để tẩy!”.
Cuối cùng, môn phái tu tiên được tôn xưng là đứng đầu dải Ngân Hà cũng ra tay với Trái Đất!
Sao Diêm Vương, một hành tinh cách Trái Đất khoảng sáu tỷ cây số, trước kia từng cùng với tám hành tinh lớn Trái Đất, sao Mộc, sao Hỏa… được gọi là chín hành tinh lớn của hệ Mặt Trời.
Nhưng vì sau này, những nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới phát hiện ra nó không thể loại bỏ những thiên thể khác ngoại trừ vệ tinh trên quỹ đạo chuyển động của mình, cho nên bị loại khỏi danh sách chín hành tinh lớn.
Nó là hành tinh được công nhận là lạnh nhất hệ Mặt Trời, các nhà khoa học trên thế giới đều cho rằng nó không có sự sống tồn tại.
Nhưng lúc này, một bóng người lại đang ngồi xếp bằng trên một dòng sông băng ở sao Diêm Vương.
Trông hẳn khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc chiếc áo trắng, gương mặt điển trai, mái tóc xõa tùy tiện hai bên vai, rất giống với những hiệp khách lôi thôi lếch thếch thời cổ đại.
Hắn ngồi khoanh chân dưới đất, không động đậy.
Khí lạnh đủ để đóng băng sinh mệnh ở xung quanh lại giống như chẳng có chút ảnh hưởng gì với hắn, ngược lại dần dần đến gần hắn từ các hướng, được hắn hấp thu vào cơ thể.
Trên đỉnh đầu hắn có một bông hoa nhỏ màu trắng, tổng cộng có chín cánh hoa.
Tám cánh của nó đã ngưng tụ thành thực thể, chỉ còn cánh hoa cuối cùng vẫn ở trạng thái hư ảo, thoắt ấn thoắt hiện.