Chương 3067
“Tôi là ý chí của trái đất, cậu cũng có thể gọi tôi là linh hồn trái đất”.
Hai người đứng nói chuyện trên bầu trời Trung Hải nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào lọt ra ngoài, dù có là thiết bị kiếm tra hàng đầu của các nước lớn cũng không thể thu được bất kỳ âm thanh nào, cứ như hai người họ hoàn toàn cách biệt với chỗ này ở trong không gian của mình vậy.
“Linh của trái đất?
Vẻ mặt Diệp Thiên hơi thay đổi, cực kỳ ngạc nhiên.
Thấy Diệp Thiên tỏ vẻ ngờ cực, người trung niên mỉm cười giải thích: “Trong mấy tỷ sao trời của vũ trụ gần như mỗi một tinh cầu khi sinh ra đều sẽ có ý chí tồn tại của nó, mà trái đất chính là một tinh cầu trong đó”.
“Từ khi trái đất được sinh ra, tôi đã tồn tại rồi”.
Nghe nói thế, dù là với tính cách của Diệp Thiên cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Thế chẳng phải đang nói bóng người hư ảo trước mặt này đã tồn tại qua mấy trăm tỷ năm rồi sao?
Thảo nào trên người ông ta lại có khí tức cố xưa như thế, khiến Diệp Thiên cũng cảm thấy khiếp sợ.
Một lúc sau, Diệp Thiên đã hoàn hồn từ trong ngạc nhiên, bình tĩnh nói: “Bây giờ ông hiện thân là muốn đưa tôi rời khỏi trái đất sao?”
Linh hồn trái đất sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện nhưng xuất hiện đúng lúc sức mạnh kết hợp của ba đóa hoa được đẩy lên cao nhất, khiến Diệp Thiên cảm thấy ông ta giống một người lái đò, muốn đưa cậu đến bờ bên kia của biển sao.
Nghe thế người trung niên không đáp lời, chỉ khẽ cười.
“Với cảnh giới sức mạnh bây giờ của cậu, dù tôi không tiễn cậu rời khỏi đây nhưng pháp tắc tồn tại ngay ở bản thân trái đất cũng sẽ đưa cậu ra khỏi trái đất thôi”.
“Tôi xuất hiện vào lúc này chỉ là vì tôi cảm thấy rất mừng”.
Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên như đang nhớ đến những năm tháng xưa kia, nói: “Từ khi trái đất sinh ra những sinh mạng cao cấp, cùng lúc xuất hiện bốn đứa con sao trời, cậu là người thứ tư.
Thiên Luân bị cậu đánh vào lỗ đen không gian không lâu trước đó là người thứ ba, trước các cậu còn hai người nữa”.
“Chỉ tiếc là ngoài đứa con sao trời thứ nhất của trái đất cách đây sáu ngàn năm đã lĩnh hội được ý nghĩa thật sự của bốn chữ này, hai đứa con sao trời sau đó đều hiếu sai ý nghĩa tồn tại của mình, đánh mất thân phận cao quý của đứa con sao trời.
“Cũng may bây giờ có thêm cậu, chúc mừng cậu, bây giờ cậu chính thức kế thừa ý chí của trái đất, trở thành “đứa con sao trời” thật sự của trái đất”.
Nói rồi ông ta khẽ điểm ngón tay về phía Diệp Thiên.
Ngay lúc này mã số thần bí được ấn trong lòng bàn tay cậu bỗng chốc phát ra ánh sáng chói mắt rồi lao thẳng đến chân trời.
Một đám mây to lớn cao mấy chục trượng bay ra từ lòng bàn tay Diệp Thiên, sau đó hóa thành nhiều màu sắc khác nhau, trải khắp bầu trời, hòa cùng tiên lộ óng ánh sặc sỡ kia, giống như Dải Ngân Hà được nối liền, cầu ô Thước giao nhau.
Diệp Thiên ngơ ngác nhìn cảnh tượng kinh thiên vĩ địa, ánh mắt khẽ thay đổi, cậu cảm giác được khi cửu thải hoa cái xung thiên, sức mạnh bị phong ấn bấy lâu nay đã thực sự mở ra, trở lại trong cơ thể, ba đóa hoa trong suốt trên đỉnh đầu cậu cũng trở nên nhẹ đi một chút, rõ ràng lúc này cậu đã mạnh hơn nhiều.
“Đã giải được hết mật mã bí ẩn rồi sao?”
Ánh mắt của Diệp Thiên rơi trên tán Hoa cái rực rỡ lộng lẫy kia, nhẹ giọng thì thầm.