Chương 3078
“Diệp đế vương, tôi…”
Lúc này Liêu Như Thành đã bị dọa sợ tới mức hồn bay phách tán.
Nếu như biết đứa con trong bụng của Kỷ Nhược Yên là của Diệp Thiên thì có cho cậu ta một trăm lá gan, cậu ta cũng sẽ không xen vào nửa lời.
Cậu ta đang định mở miệng cầu xin Diệp Thiên tha thứ, nhưng Diệp Thiên không hề có ý định cho cậu ta cơ hội.
Đôi mắt sắc bén của cậu lấp lánh, không gian xung quanh dao động, dù ở khoảng cách hàng chục thước nhưng cũng đủ để ép Liêu Như Thành ra cám.
Giết chết Liêu Như Thành, Diệp Thiên chẳng buồn chớp mắt.
Một âm thanh vang lên trong không trung.
“Cái thứ chán sống, cút ra đây cho tôi!”
Không gian bỗng dao động mãnh liệt.
Một bóng hình mặc áo bào trắng chật vật bước ra với máu me đầy mồm và vẻ mặt hoảng sợ.
Không ít đệ tử có địa vị cao trong Tam Tuyệt Môn nhận ra người này.
Đó chính là Liêu Vạn Lâm – kẻ mạnh số một trong Tam Tuyệt Môn.
Thế nhưng kẻ mạnh độc nhất Tam Tuyệt Môn với tu vi hoàng cấp lừng lẫy lại chẳng còn được vẻ uy nghiêm như thường ngày.
Trong chớp mắt ông ta đã biến thành một làn khói xám định trốn trong không gian.
Diệp Thiên liếc nhìn, chỉ khẽ búng tay, một ngọn lửa màu vàng nhỏ nhỏ bùng lên nơi đầu ngón tay của cậu và phóng đi trong không gian.
“Soạt!”
Bầu trời phía xa, lửa cháy ngùn ngụt.
Một bóng hình xuất hiện trong đám lửa, vặn vẹo méo mó và nhanh chóng bốc hơi.
Một kẻ hoàng cấp, dù không phải là kẻ tuyệt đỉnh nhưng chắc chắn cũng có sức chiến đấu hàng đầu, vậy mà đứng trước mặt Diệp Thiên, cậu chỉ cần búng tay là có thể giết chết.
Rất nhiều đệ tử ít tuổi của Tam Tuyệt Quyền tỏ ra kính trọng Diệp Thiên, coi cậu như một vị thần.
Đây mới chính là thần thái thực sự của một kẻ mạnh đỉnh phong.
Sau khi giết chết bọn họ, Diệp Thiên mới quay qua Quách Dương.
“Vừa rồi ông ép hỏi cô ấy bố của đứa bé là ai giờ tôi tới rồi, ông muốn thế nào?”
Chỉ một ánh nhìn mà khiến Quách Dương như rơi xuống hầm băng.
Khi ông ta đang cảm thấy mạch máu như đông cứng và sắp sụp đổ thì Kỷ Nhược Yên nhanh chóng bước tới giữ lấy tay của Diệp Thiên.
“Sư phụ không hề muốn làm khó em, đừng như vậy được không?”
Giọng nói cô gái dịu dàng như đang cầu xin.
Ánh mắt Diệp Thiên dịu đi vài phần, cậu cười dịu dàng: “Nghe em hết!”
Lúc này Quách Dương mới hoàn hồn.
Sống lưng ông ta ướt sũng.
Kỷ Nhược Yên cảm thấy nhẹ nhõm, đang định hỏi tại sao Diệp Thiên tới đây thì bỗng tái mặt, biểu cảm có phần khó coi, rõ ràng là cô gái đang cảm thấy đau đớn.
Diệp Thiên vội vàng đỡ cô gái và nhìn với vẻ quan tâm.
Kỷ Nhược Yên ôm bụng của mình với giọng yếu ớt
“Đứa bé, là đứa bé!
“Em có cảm giác, đứa bé sắp sinh rồi!”
“Cái gì?”
Đám đông nghe thấy vậy thì không có phản ứng gì nhiều.
Chỉ có Diệp Thiên là tái mặt.