Chương 3106
“Từ khoảnh khắc cô ta gieo mình xuống biển, trong lòng cô ta đã chết rồi.
Cho dù hôm nay có cứu cô ta lên, sau này cô ta cũng chỉ là một cái vỏ rỗng không có suy nghĩ và linh hồn, ngây ngô sống hết đời!”.
Tuy cậu là chủ nhân Trái Đất, nhưng cậu không phải thánh nhân, không thể gặp ai cũng cứu.
Hơn nữa, mỗi người đều có quỹ đạo sống của riêng mình, cậu không muốn thay đổi quỹ đạo sống của những người không liên quan đến cậu.
Tiếu Văn Nguyệt biết Diệp Thiên nói đúng, nhưng nhìn Liễu Thiên Tâm ngồi ngây ra tại chỗ, dáng vẻ không thiết sống nữa, cô ấy thực sự không nhẫn tâm.
Sau chốc lát suy nghĩ, cô ấy đột nhiên khoác tay Diệp Thiên.
“A Thiên, Thiên Tâm là người bạn thân nhất của em thời tiểu học, tuy sau này không ở cùng một thành phố, nhưng bọn em vẫn thường xuyên liên lạc.
Em thật sự không muốn nhìn thấy cậu ấy như vậy”.
“Anh có thể nể mặt em giúp đỡ cậu ấy không?”.
Nói xong, cô ấy lắc cánh tay Diệp Thiên, dáng vẻ nũng nịu.
Cô tiểu thư nhà họ Tiếu thường ngày kiêu ngạo như nữ thần, lần đầu tiên biểu hiện thái độ này với Diệp Thiên khiến cậu sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.
Lí Thanh Du ở bên cạnh thì che miệng cười, so với Đế Vương Bất Bại đứng ở trên cao kia thì cô ấy thích một
Diệp Thiên thân thiết gần gũi của bây giờ hơn.
“Được thôi!”, cuối cùng Diệp Thiên cũng gật đầu, nhưng cậu lại nở nụ cười đầy mờ ám.
“Nhưng đổi lại, tối nay chúng ta tiếp tục chuyện còn dang dở ở phòng em ngày hôm đó, thế nào?”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Tiếu Văn Nguyệt lập tức đỏ mặt tới tận mang tai.
Nhưng dù xấu hổ vô cùng, cô ấy vẫn ghé sát lại Diệp Thiên, dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu đáp lại một tiếng “ừ”.
Trên bến cảng, một nhóm người đang vây xung quanh Liễu Thiên Tâm, hiếu kì vì sao cô gái xinh đẹp ở độ tuổi như hoa này lại tự vẫn.
Bên cạnh đó, một bóng người khác chậm rãi bước tới, người đó có khí chất vượt trên tất cả mọi người, hai cô gái xinh đẹp quốc sắc thiên hương đi theo bên cạnh.
Nơi họ đi qua, mọi người đều bất giác nhường ra một lối đi.
Tiếu Văn Nguyệt được sự gật đầu đồng ý của Diệp Thiên, nhanh chóng đỡ Liễu Thiên Tâm dậy, an ủi: “Thiên Tâm, sao cậu lại dễ dàng vứt bỏ sinh mạng của mình như vậy?”.
“Nếu cậu nghĩ quẩn vì chuyện lúc nãy, cậu thật sự muốn ở bên người đó thì Diệp Thiên có thể giúp cậu, cậu đừng làm chuyện ngu ngốc nữa”.
Liễu Thiên Tâm ngẩng đầu lên một cách máy móc, trong mắt vẫn không có chút ánh sáng nào, chỉ cười gượng lắc đầu: “Nguyệt Nguyệt, cậu không cần an ủi tớ”.
“Gia thế của tớ và anh ấy khác biệt quá lớn, sao Diệp Thiên có thế giúp tớ được chứ?”.
Cô ấy hiếu rõ nếu muốn thanh niên đó đổi ý, trừ khi nâng tầm gia thế thân phận của mình lên ngang hàng với cậu ta, nếu không thì chẳng ích lợi gì cả.
Trên khắp Hoa Hạ, chỉ có những người nắm quyền của các gia tộc lớn thật sự ở Hoa Hạ mới làm được điều này, chẳng hạn như tộc trưởng của bốn gia tộc lớn ở thủ đô, mà rõ ràng Diệp Thiên không nằm trong số đó.
Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng: “Cô không cần biết tôi làm sao giúp cô, cô chỉ cần nói cho tôi biết cô có muốn ở bên cạnh cậu ta hay không?”.
Mặc dù Liêu Thiên Tâm vẫn không quá để tâm việc Diệp Thiên có thể giúp mình, nhưng vẫn gật đầu.
Cô ấy đã trả giá quá nhiều cho mảnh tình này, đương nhiên không muốn kết thúc ở đây.
“Vậy thì đơn giản rồi!”.