Chương 3118
Chúc Dung không quan tâm đến vẻ nghi hoặc của Cộng Công, chỉ hạ giọng nói: “Không phải tôi giúp ông, chỉ là sức mạnh của thằng nhóc này không giống với bất cứ ai tôi từng gặp.
Bây giờ, việc trước mắt là phải đánh bại cậu ta, buộc cậu ta nói ra tung tích của Hoàng Đế!”.
“Ân oán giữa tôi và ông sau này thanh toán cũng không muộn!”.
Cộng Công nghe vậy tuy có chút không vui, nhưng cũng không thế không thừa nhận sức mạnh của Diệp Thiên quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Trong chớp mắt, hai vị thủ lĩnh của chủng tộc thời hoang sơ đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên.
Hai người vốn là kẻ thù không đội trời chung bây giờ lại có chung kẻ thù.
Diệp Thiên lại chẳng màng quan tâm đến điều đó, chỉ vẫy tay với bọn họ: “Vừa khéo, hai người các ông cùng lên đi!”.
Hôm nay, cậu muốn đánh bại Cộng Công và Chúc Dung một cách triệt để.
Bọn họ thay phiên nhau đánh hay cùng lên một lượt đối với cậu mà nói chẳng có gì khác nhau!
Cộng Công và Chúc Dung không còn khinh thường Diệp Thiên như trước nữa.
Ánh mắt hai người trở nên nghiêm túc, khí tức trên người đã dâng cao đến đỉnh điểm, coi Diệp Thiên như đối thủ cùng cấp bậc với Hoàng Đế Hiên Viên.
“Hạo Thiên Thần Hỏa Kiếm!”.
Chúc Dung quát khẽ một tiếng, trường kiếm bằng lửa trong tay điên cuồng múa lượn trên bầu trời.
Sóng lửa ở xung quanh cũng chuyển động theo, vạch ngang trời không, hiện ra một thanh trường kiếm trăm mét có lửa lượn vòng quanh thân.
Đây là thanh kiếm mạnh nhất do chân lực bản nguyên của ông ta kết hợp với nguyên tố lửa Trái Đất tạo thành.
Kiếm này phát huy đến cực hạn thậm chí có thể sánh ngang với Hiên Viên Kiếm của Hoàng Đế Hiên Viên, hoặc búa Khai Thiên của Bàn Cổ lúc khai thiên lập địa ở một trình độ nào đó.
Hạo Thiên Thần Hỏa Kiếm vừa xuất hiện, hiển nhiên Chúc Dung đã dùng hết toàn lực, không giữ lại gì nữa.
Trong các cuộc chiến từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên ông ta sử dụng tuyệt kĩ cuối cùng của mình.
Cộng Công cũng hét lên một tiếng như sấm dậy, Phượng Sí Lưu Thủy Kích đâm thẳng vào mặt biển, nước biển trong vòng mấy trăm mét xung quanh đồng thời bẳn tung tóe lên trời.
“Gào!”.
Tiếng rồng gầm giận dữ vang lên, nước biển tràn ngập chân trời hóa thành những con rồng to lớn lượn quanh, tống cộng phải gần trăm con.
“Nộ Đào Long Yến!”.
Cộng Công cũng dùng hết sức, thi triển sức mạnh đến cực hạn.
Trên bầu trời, một nước một lửa hỗ trợ lẫn nhau.
Kiếm lửa ngang trời, rồng nước thét gào, giống như ngày tận thế ập đến.
Sức mạnh đó khiến cho con người trên đảo Shangri-La chỉ đứng nhìn từ xa cũng cảm nhận được mình nhỏ bé và yếu đuối như thế nào.
Diệp Thiên bị hai luồng sức mạnh kìm kẹp, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như nước.
“Nếu đã ngủ say mấy nghìn năm thì sao phải tĩnh dậy chứ!”.
Cậu vừa như cảm khái lại vừa như tiếc than, khẽ lắc đầu: “Thời đại hoang sơ đã kết thúc lâu rồi, bây giờ là thời đại thuộc về tôi!”.