Làm gì có chuyện dễ dàng đạt được đến cấp chí tôn võ thuật?
Một chiêu của Phan Hoài Uyên khiến các trưởng lão của Dược Vương Điện bị thương nặng, nội tạng tốn thương, khoảng cách thực lực không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả.
Lúc này mọi người mới hiểu được ý của câu nói: Dưới chí tôn võ thuật ắt toàn loài sâu loài kiến, không đạt đến đẳng cấp chí tôn võ thuật ắt không thể cạnh tranh với sự tồn tại của cấp chí tôn võ thuật.
Cho dù bạn có tiếp cận chí tôn võ thuật như thế nào, nhưng chí tôn võ thuật thật sự hoàn toàn có thể đánh bại bạn chỉ với một cái búng tay.
“Tiết trưởng lão, ông không sao chứ?”.
Đôi mắt xinh đẹp của Dược Du ánh lên vẻ kinh ngạc.
Khi Dược Du còn nhỏ, Tiết trưởng lão chính là thầy dạy võ thuật công pháp của cô ta.
Bảy mươi phần trăm võ thuật hiện tại của cô ta là được Dược Không Nhàn dạy, ba mươi phần trăm còn lại là công sức dạy dỗ của Tiết trưởng lão, vì vậy cô ta biết rất rõ thực lực và tu vi của Tiết trưởng lão.
Nhưng lúc này, người có thực lực hàng hai của Dược Vương Điện lại bị Phan Hoài Uyên đánh cho tan tác, cô ta sao có thể không kinh hãi được?
“Công chúa Dược Du, tôi vốn không muốn đánh người khác bị thương.
Có trách thì chỉ có thể trách Tiết Lâm quá tự cao tự đại!”.
“Ông ta mà cũng dám ngăn cản tôi? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”.
Phan Hoài Uyên chắp tay sau lưng,
đứng thẳng như thể đây là chuyện thường tình.
Khi đạt tới cảnh giới này thì đối với họ mà nói, mạng người chẳng khác nào cỏ tranh.
Nhất là những kẻ “thiểu năng” như Tiết trưởng lão đây, ông ta chỉ cần búng một ngón tay là xong đời.
“Chủ nhà họ Phan, ông làm như vậy là muốn trở mặt với Dược Vương Điện chúng tôi sao?”.
Ánh mắt lạnh lùng của Dược Du quay sang nhìn ông ta, cho dù trong lòng cô ta sợ hãi cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
“Nếu cô muốn hiểu theo ý như vậy cũng được thôi.
Tôi đã nói rồi, nếu Dược Không Nhàn không phục thì có thể đến Vân Kiềm tìm tôi!”.
Phan Hoài Uyên không hề sợ hãi.
Hôm nay, nếu ông ta có thế thuận lợi lấy
được cỏ Ngân Lân, thì khi trở về nhà họ Phan, ông ta có thế chiết xuất hiệu lực của cỏ Ngân Lân thông qua các bài thuốc y kinh điển được tổ tiên đế lại, sau đó kích thích tiềm năng của ông ta.
Đến lúc đó, thực lực của ông ta sẽ lên một tầm cao mới.
Cho dù Dược Không Nhàn có tới tìm ông ta, ông ta cũng không việc gì phải sợ!
“Còn ai phản đối không?”.
Phan Hoài Uyên lạnh lùng nhìn lướt qua đại diện của sáu gia tộc còn lại, ai nấy đều lui xuống lắc đầu, ai mà dám nói “không đồng ý” chứ?
Tu vi của Tiết trưởng lão cao hơn bọn họ, nhưng ngay cả ông ta cũng bị Phan Hoài Uyên đánh bại chỉ bằng một chiêu, kẻ nào trong bọn họ dám xông lên đối đầu, thì e là sẽ phải nhận kết cục
giống với Tiết trưởng lão.
“Nếu mọi người đều đồng ý thì Phan Việt, cậu qua đó lấy cỏ đi!”.
Phan Hoài Uyên vẫn đứng im tại chỗ, nhiều cao thủ đã rút lui, lúc này ông ta mới mỉm cười sải bước về phía sân.
“Đây chính là Phan Hoài Uyên, chủ nhà họ Phan! Tác phong độc đoán mà thực lực mạnh mẽ!”.
Cát Khắc Bát Nhã thầm nói, với thực lực này của Phan Hoài Uyên, ông ta còn cần để ý tới sắc mặt của người khác sao? Ngay cả đại diện của bảy gia tộc, hay trưởng lão của Dược Vương Điện, cũng chỉ đành quan sát sắc mặt của Phan Hoài Uyên mà hành động, không dám làm trái lại.
Cát Khắc Bát Nhã thầm mong, rốt cuộc thì đến bao giờ cô ta mới có thể có được thực lực khống chế tất cả như này chứ?
Đôi mắt cô ta khẽ chuyển động, ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên.
Lúc này Diệp Thiên chỉ mỉm cười mà không có phản ứng gì, điều này khiến cô ta rất khó hiểu.
“Chẳng lẽ ngay cả Diệp Lăng Thiên cũng sợ Phan Hoài Uyên sao?”.