Chương 3154
Trên đường đi, Âu Nhã Nhược giới thiệu với Diệp Thiên: “Đây là thành Thiên Nam, thành phố lớn nhất phía Nam thế giới loài người.
Nơi đây và thành Thiên Bắc, thành Thiên Tây, thành Thiên Đông mỗi thành nằm ở một phương của phía ngoài cùng thế giới loài người, hình thành thế ỷ giốc, cùng bảo vệ thế giới loài người.
Bốn tòa thành này cũng là thành phố nổi tiếng nhất, diện tích lớn nhất trong thế giới loài người”.
“Bởi vì bốn thành phố này ở gần với thế giới ma thú nhất, do đó thường xuyên bị ma thú quấy nhiễu xâm nhập.
Nhiều ma pháp sư và võ giả đã đứng ra chiến đấu chống lại ma thú, cũng vì vậy mà xuất hiện một số nhân vật anh hùng như truyền kỳ, được mọi người ca tụng, kính yêu”.
“Học viện ma võ Thiên Nam là do một nhân vật anh hùng như vậy sáng lập nên ở thành Thiên Nam, đến nay đã có nghìn năm lịch sử”.
Diệp Thiên vừa lắng nghe vừa gật đầu, cũng đã có chút hiểu biết nhất định về ma pháp sư, võ giả và học viện ma võ.
Trong lúc cậu đang im lặng suy tư, xe taxi đã dừng lại.
Ở phía bên cạnh hai người, một căn biệt thự hoành tráng xa hoa đập vào mắt.
“Chúng ta đến rồi!”, Âu Nhã Nhược bước xuống xe trước, khập khiễng đi tới bấm chuông cửa trước cổng chính, sau đó mới nói với Diệp Thiên: “Đây là nhà tôi”.
Diệp Thiên xuống xe taxi, ngắm nghía căn biệt thự rộng lớn với diện tích hơn nghìn mét vuông này, trong mắt lại không có vẻ gì kinh ngạc hay cảm thán.
Điều này khiến Âu Nhã Nhược chú ý đến, đoán rằng xuất thân của Diệp Thiên cũng không đơn giản.
Chẳng bao lâu sau, một người trông giống như quản gia mở cửa, nhìn thấy Âu Nhã Nhược người đầy mùi máu, áo ma pháp rách tơi tả thì lập tức kêu lên.
“Cô chủ?”, ông ta vội vàng tiến lên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Cô bị thương rồi sao, đã xảy ra chuyện gì?”.
Âu Nhã Nhược nhìn thấy người đến thì mỉm cười: “Bác Từ, chuyện này để sau hẵng nói, làm phiền bác mời dược sư đến điều trị cho tôi”.
Nói xong, cô ta lại chỉ vào Diệp Thiên: “Đúng rồi, anh ấy tên Diệp Thiên, chính anh ấy đã cứu tôi về, là ân nhân cứu mạng của tôi.
Bác tìm người dẫn anh ấy đi tắm, thay bộ quần áo phù hợp”.
Nghe cô chủ căn dặn, bác Từ vội vàng gật đầu.
Ông ta sai người đưa Âu Nhã Nhược về nhà, rồi sắp xếp người đi mời dược sư tốt nhất ở thành Thiên Nam, sau đó mới đích thân dẫn Diệp Thiên đi tắm rửa.
Trong phòng tắm, Diệp Thiên tắm rửa sơ qua cho sạch bụi bẩn trên người, sau đó thay bộ quần áo sạch sẽ.
Cậu vừa ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc Hán phục đứng chắp tay ngoài cửa.
Người đàn ông trung niên nghe tiếng bước chân của Diệp Thiên mới chậm rãi quay người lại.
Vẻ ngoài của ông ta có vài phần tương tự với Âu Nhã Nhược, nhưng giữa mi mày lại toát ra vẻ uy nghiêm vô tận, vừa nhìn đã biết là một người ngồi trên cao vô cùng nghiêm nghị, cách hành sự ngày thường rất nghiêm túc.
Ánh mắt sắc bén như ưng của ông ta dừng trên người Diệp Thiên: “Cậu tên là Diệp Thiên? Cậu đã cứu Nhã Nhược đúng không?”.
“Là tôi!”, Diệp Thiên gật đầu, ánh mắt sáng trong.
Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Thiên sâu trong đây mắt lóe lên sự khinh thường mờ nhạt.
Ngay sau đó,ông ta lấy một tấm thẻ màu tímvàng ra đặt lên bànTôi là bố của Nhà Nhược, trong tấm thẻ này có hai triệu từ kim tệ,xem như thù lao cậu đã cứu Nhà Nhược.
Cậu cầm lấy số tiền này và mau chóng rời khỏi đây để nay nhà họ Âu chúng tôi không chứa chấp người không rõ lai lịch.
Người đàn ông trung niên chắp tay đứng đó, thẻ tử kim đặt trên bàn vô cùng bắt mắt.