Chương 3159
Màn chắn ma pháp rộng lớn bắt đầu sụp đổ từ chỗ cao nhất trên bầu trời, dần dần biến mất.
Thành Thiên Nam tức khắc mất đi sự bảo vệ của màn chắn ma pháp.
Làm xong mọi thứ, trong mắt Thôi Cách lóe lên ánh sáng quỷ dị, dùng thần niệm truyền âm: “Tị Hỏa Kim Tinh Thú, dẫn theo đội quân của mày xuất phát đi!”.
“Lần này tao sẽ cho mày chơi thỏa thích!”.
Hắn vừa dùng thần niệm truyền âm xong, bên ngoài thành Thiên Nam lập tức vang lên tiếng bước chân rầm rầm, giống như bão kéo tới, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Một trận tai kiếp chưa từng có trong lịch sử sắp sửa giáng xuống loài người ở sao Tử Khúc.
Nhà họ Âu ở thành Thiên Nam, Diệp Thiên được Âu Nhã Nhược lịch sự mời về nhà.
Sau đó, Âu Nhã Nhược không quan tâm sự phản đối của Âu Thành Hùng, dẫn Diệp Thiên vào trong trang viên nơi mình sống, trò chuyện với cậu về một số thường thức ở sao Tử Khúc, hi vọng có thể nhờ đó giúp cậu khôi phục ký ức nhanh hơn.
Qua sự giới thiệu của Âu Nhã Nhược, Diệp Thiên hiểu được người tu luyện linh lực và người tu luyện ma pháp ở sao Tử Khúc được phân cấp rõ ràng dựa theo sức mạnh.
Ví dụ người tu luyện linh lực chia làm tám cấp bậc từ thấp tới cao: võ giả, võ sư, đại võ sư, võ tôn, võ thánh, võ vương, võ hoàng, võ đế.
Người tu luyện ma pháp cũng chia làm tám cấp bậc từ thấp tới cao: ma pháp sĩ, ma pháp sư, đại ma pháp sư, ma đạo sĩ, đại ma đạo sĩ, pháp vương, pháp hoàng, pháp đế.
Hai bên lên cao hơn nữa thì là cảnh giới hiền giả chân chính, sánh ngang với tám hiền giả còn lại hiện nay.
Diệp Thiên vừa lắng nghe vừa âm thầm gật gù, trong đầu lại hiện lên một số hình ảnh rải rác.
Cậu vẫn còn nhớ nơi cậu sống dường như cũng có phân chia đẳng cấp sức mạnh, nhưng nó không giống hoàn toàn với những gì Âu Nhã Nhược nói, cũng không phức tạp như vậy.
“Phân chia đẳng cấp sức mạnh này có phải khu vực khác nhau thì cách gọi cũng khác nhau không?”.
Cậu nghi ngờ hỏi Âu Nhã Nhược.
Âu Nhã Nhược lắc đầu: “Đây là phân chia đẳng cấp sức mạnh thống nhất của thế giới loài người ở sao Tử Khúc, là sự phân chia chính thống nhất và quyền uy nhất.
Mọi nơi trên thế giới đều giống nhau, không có hệ thống phân chia khác, cũng không có cách gọi khác”.
Diệp Thiên nghe vậy, nỗi thắc mắc trong lòng lại càng lớn.
Cậu luôn cảm thấy nơi này, hoặc có thể nói là cả hành tinh Tử Khúc không giống với nơi mà cậu sinh sống trước kia.
Cậu giống như một vị khách ngoài hành tinh, mọi thứ đều lạ lẫm khó hiểu đối với cậu.
Cảm nhận được cảm xúc kỳ lạ của Diệp Thiên, Âu Nhã Nhược nhẹ giọng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chứng mất trí nhớ là chứng bệnh mà cả thế giới loài người đều không thể dùng sức mạnh can thiệp, cái anh cần là thời gian”.
“Thời gian lâu dần, anh nhất định sẽ nhớ ra mọi thứ liên quan đến mình.
Trước lúc đó, anh hãy yên tâm ở lại đây”.
Cảm nhận được sự quan tâm của Âu Nhã Nhược, Diệp Thiên cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười gật đầu với cô ấy: “Cảm ơn!”.
Giờ phút này, ngoài cổng chính nhà họ Âu lại vang lên tiếng huyên náo, dường như cãi nhau rất kịch liệt, Âu Nhã Nhược nhíu mày.
“Đi, chúng ta đi xem xem có chuyện gì!”.