Chương 3201
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung.
Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến.
Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn.
Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt.
Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Đối với chuyện này, Diệp Thiên chỉ xua tay, sau đó thân người lóe lên, biến mất ở trên không trung.
Giây lát sau, bên cạnh Âu Nhã Nhược trong biệt thự nhà họ Âu đã xuất hiện thêm một người.
May quả cuối cùng cũng đã giữ được thành Thiên Nam Diệp Thiên ôn hòa mìm cười nói với Âu Nhà Nhược Lúc này,cậu tu thành đạo thể trường sinh cả người trắng như ngọc,ảnh hào quang nhàn nhạt thoắt ẩn thoắt hiện khiến Âu Nhà Nhược nhìn đến mê ly,trong đầu hiện lên bốn chữ.
Tài mạo song toàn!
Sau giây lát thất thần, Âu Nhã Nhược mới hoàn hồn lại, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp.
“Không ngờ thanh niên mất trí nhớ tôi gặp được trong dãy núi Ma Thú lại là một cao thủ tuyệt thế tung hoành các ngôi sao”.
“Bây giờ tôi nên gọi anh là Diệp Thiên, hay nên gọi là Diệp Thiên đại nhân đây?”.
Diệp Thiên không còn uy thế ngự trị đất trời như lúc nãy nữa, mà cực kỳ thoải mái nhún vai.
“Trước kia tôi mất hầu hết trí nhớ, nếu không có cô thì có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đi lạc trong dãy núi Ma Thú.
Một đường đến đây, tôi và cô từ lâu đã là bạn bè, đương nhiên phải gọi tên tôi rồi”.
“Sau này, chúng ta cũng vẫn là bạn bè!”.
Nhìn Diệp Thiên giống như chàng trai nhà bên, Âu Nhã Nhược cảm thấy cay sống mũi, nước mắt lóng lánh trong mắt, lập tức gật đầu.
Ngày hôm nay đối với mọi người ở thành Thiên Nam mà nói định sẵn sẽ là một đêm không ngủ, còn đối với nhà họ Âu lại giống như cơn động đất cấp mười tám.
Vì hôm nay là ngày huy hoàng rực rỡ nhất của nhà họ Âu trong một nghìn năm nay, các cao thủ loài người mà bình thường nhà họ Âu hoàn toàn không thể với tới đều đến thăm nhà họ Âu.
Nhà họ Âu vốn dĩ chỉ có danh tiếng nho nhỏ ở thành Thiên Nam lập tức vang danh khắp sao Tử Khúc, có thể nói là thành danh trong một đêm.