Chương 3216
Thực lực của ông lão này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Cô vô thức muốn quay đầu lại nhìn xem có thể tìm được bóng dáng của Trái Đất từ vũ trụ vô tận này không, nhưng xung quanh ngoài bóng tối bao la thì không nhìn thấy gì nữa.
“Vẫn còn quyến luyến nơi chật hẹp nhỏ bé đó?”.
Ông lão đứng chắp tay sau lưng, giọng nói sâu sắc truyền tới.
Hoa Lộng Ảnh biết ông lão rất mạnh, nhưng trong lòng cô lại không mấy sợ hãi, chỉ lạnh lùng nói: “Chân Võ Thánh Môn thu đồ đệ là vậy đấy sao? Không hỏi lý do, mặc kệ nhân quả, thậm chí cũng không hỏi người ta có đồng ý không đã cưỡng ép bắt đi?”.
Hiển nhiên, cô cực kỳ bất mãn với hành động tự tiện đưa cô rời khỏi quê hương đất nước của ông lão.
Giờ phút này, mọi người thân bạn bè trên Trái Đất thậm chí còn không biết cô đã đi đâu, cách rời đi này khiến cô không thể chấp nhận được.
“Ồ?”.
Nghe giọng điệu Hoa Lộng Ảnh chứa sự oán hận, ông lão có vẻ bất ngờ.
Một lúc sau, trong mắt ông ta lộ ra sự tán thưởng, gật đầu: “Cô nhóc, cô cũng gan đấy, thực lực hơn kém nhau xa đến thế mà cô còn dám nói chuyện với tôi như vậy!”.
Trong thoáng chốc, ánh mắt ông ta thay đổi, giọng nói cũng trở nên sắc bén: “Hỏi lý do? Hỏi nhân quả? Hỏi cô có đồng ý không?”.
Ông ta khinh thường cười nhạo: “Người tu tiên như tôi xưa nay sinh sát bởi tâm, hành sự bởi tính, muốn làm gì thì làm, đã bao giờ cần quan tâm đến cảm nhận của người khác?”.
“Hơn nữa, Chân Võ Thánh Môn chúng tôi thuộc mười hạng đầu trong các môn phái tu tiên khắp vũ trụ, người tu tiên muốn gia nhập Chân Võ Thánh Môn nhiều như sao trên trời.
Cô có thể được tôi thu nhận vào môn phái, đó đã là phúc khí và tạo hóa của cô, lấy đâu ra nhiều lời oán trách như vậy?”.
“Mặc kệ cô có đồng ý hay không, tôi đã gieo Chân Võ Cổ Ấn của Chân Võ Thánh Môn vào thần phủ của cô.
Đây chính là dấu hiệu của đệ tử Chân Võ Thánh Môn, không thể thay đổi, cũng không thể lùi bước!”.
“Chân Võ Cổ Ấn?”, Hoa Lộng Ảnh khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy giữa mi mày còn sót lại cảm giác nóng bỏng khiến cô nhíu mày.
Ông lão lại không quan tâm tới cách nghĩ của cô, giọng nói chứa đựng uy nghiêm vô tận: “Từ hôm nay, cô chính là đệ tử chân truyền thứ năm của tôi, còn không quỳ xuống bái sư?”.
Dứt lời, một luồng uy áp bỗng giáng xuống, đè lên hai vai Hoa Lộng Ảnh, gần như đè cong hai chân cô xuống.
Nhưng cô lại không khuất phục, ngược lại nhìn chằm chằm ông lão bằng ánh mắt quật cường.
Dù cứng rắn chống đỡ uy áp đến mức run rẩy cả người, nhưng đầu gối cô vẫn không quỳ xuống.
Ông lão nhìn cảnh này, ánh mắt hơi dao động.
Giây lát sau, uy áp mạnh mẽ tan đi, chỉ nghe ông ta bình thản nói: “Được, có cốt khí, bản tọa thích cô nhóc có tính cách quật cường như cô!”.
“Nói đi, cô muốn thế nào mới chịu cam tâm vào môn phái của tôi?”.
Hoa Lộng Ảnh nghiêm mắt nhìn, giây lát sau mới chậm rãi lên tiếng: “Muốn tôi bái ông làm sư phụ, có thể, ông chỉ cần giải đáp một nghi vấn trong lòng tôi”.
“Nghi vấn?”, ông lão liếc mắt nhìn: “Cô nói đi!”.
Hoa Lộng Ảnh trầm ngâm một lúc lâu, nói nho nhỏ: “Từ xưa đến nay, tôi luôn cảm thấy ký ức của tôi mất đi một phần nào đó.
Tôi muốn ông chứng thực giúp tôi, có phải ký ức của tôi xảy ra vấn đề hay không? Nếu thật sự mất đi một phần nào đó thì tôi muốn tìm lại nó!”.
“Tôi tin với thực lực của ông chắc chắn có thể làm được!”.
“Ký ức?”, ông lão nghe vậy, bỗng cười lớn thành tiếng.