Chương 3240
Bốn người chỉ thất thần trong chốc lát, Viêm Tức đã đến trước mặt Diệp Thiên.
Cho dù bọn họ muốn cứu viện cũng lực bất tòng tâm, chỉ đành trơ mắt nhìn Viêm Tức sắp nuốt chửng Diệp Thiên.
Vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đều quay đầu đi, một số nữ đệ tử nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn Diệp Thiên bị thiêu thành tro.
Đúng lúc đó, cảnh tượng khiến mọi người bất ngờ đã xuất hiện.
Diệp Thiên chậm rãi nhấc tay phải lên, đánh ra một quyền.
“Ầm!”.
Giữa đất trời vang lên tiếng nổ lớn, một quyền của Diệp Thiên đánh trúng chính giữa Viêm Tức khổng lồ.
Viêm Tức vốn lao nhanh về phía trước, đột nhiên lại dừng lại, sau đó vô số ngọn lửa tách ra hai bên.
Dường như có một luồng sức mạnh vô hình nứt ra từ bên trong, lan thẳng ra mấy chục trượng, đánh tan Viêm Tức ngay giữa trời.
“Cái gì?”.
Không những có các đệ tử Hiên Viên Điện, ngay cả bốn vị trưởng lão địa vị chỉ đứng sau Phong Hậu trong Hiên Viên Điện cũng kinh ngạc.
Thanh niên này lại phá tan Viêm Tức mà Phong Hậu ngưng tụ ra chỉ bằng một quyền?
Bốn người nhìn chằm chằm Diệp Thiên, càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc.
Mặc dù Hiên Viên Điện đã ẩn cư một nghìn năm ở sao Ly, nhưng bọn họ vẫn có hiểu biết nhất định về tu sĩ thực lực mạnh ở sao Ly.
Trên sao Ly, tu sĩ mạnh có thể đối địch chính diện với Phong Hậu quả thật có vài người.
Những người đó bọn họ đều biết, nhưng Diệp Thiên lại là một gương mặt lạ lẫm.
Rốt cuộc cậu là ai?
Phong Hậu vốn đang ở trong trạng thái điên cuồng, sau khi Viêm Tức bị Diệp Thiên phá vỡ, vẻ mặt điên cuồng của ông ta khôi phục lại một chút, trong mắt ngoài sát ý vô tận, còn có ý chí chiến đấu mạnh mẽ dâng lên.
“Được, Dương Diệt Sinh, nghìn năm trước tôi không có cơ hội giao chiến với ông, hôm nay, tôi sẽ cho ông nếm mùi thuật Kỳ Môn được sinh ra từ Trái Đất!”.
Đôi mắt ông ta lấp lánh ánh sáng đỏ, chân lực lượn lờ quanh ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào vị trí cung giữa mà ông ta đứng.
“Tong!”.
Một tiếng to rõ vang lên, truyền vào tai tất cả mọi người, giống như một giọt nước rơi vào mặt hồ yên tĩnh.
Cả Kỳ Môn Cục lập tức lan ra gợn sóng, sau đó, trừ cung giữa mà Phong Hậu đang đứng, tám cung còn lại bắt đầu xoay tròn nhanh chóng, không ngừng biến hóa.
Diệp Thiên lập tức nhíu mày, cậu cảm giác được mình giống như bị lún sâu vào bùn, ngay cả hơi thở cũng trở nên trì trệ, rõ ràng Kỳ Môn Cục đang xảy ra thay đổi về chất.
Phong Hậu đứng chắp tay ở cung giữa, trên mặt hiện lên vẻ ngạo nghễ, chỉ xéo về phía Diệp Thiên.
“Đây chính là thuật Kỳ Môn đến từ Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn!”.
“Trong Kỳ Môn Cục này, tôi định sinh tử, tôi là chúa tể!”.
Đỉnh cao của Kỳ Môn, đại đạo hạo nhiên, được gọi là Hạo Nhiên Kỳ Môn!
Đây chính là thuật Kỳ Môn của riêng Phong Hậu, năm xưa ông ấy đã nghiên cứu, lĩnh ngộ được từ trong cuốn sách trời đó, Hạo Nhiên Kỳ Môn!
Chỉ riêng trình độ về Kỳ Môn Độn Giáp, Phong Hậu đã không thua kém Hoàng Đế, thậm chí còn hơn.
Khi Phong Hậu vừa dứt lời, giữa đất trời lập tức hiện lên cảnh tiêu điều, sát ý vô tận lan ra từ xung quanh ngọn núi lơ lửng.