Chương 3298
Sóng âm vô biên, cú đạp khủng khiếp, hai luồng sức mạnh chồng lên nhau, tấn công mãnh liệt về phía Diệp Thiên từ hai hướng trên dưới.
“Thần Tử, cẩn thận!”.
Nhìn thấy vậy, Ôn Thắng Nam không khỏi kinh hãi, hét lên thành tiếng.
Diệp Thiên ở ngay chính giữa đòn tấn công, vẻ mặt lại không thay đổi gì.
Ngay khi Mãnh Hổ và Cự Tượng có động tác, cậu cũng đã hành động.
Cậu hít sâu một hơi, một hơi này rất dài rất sâu, khiến cho lồng ngực cậu hơi nhô lên.
Sau đó, cậu đột ngột há miệng, một luồng sóng âm khó mà diễn tả bằng lời tuôn ra khỏi khoang miệng cậu.
Rồng kêu!
“Gào!”.
Tiếng rồng kêu hóa thành sóng xung kích mạnh mẽ, đối chọi trực diện với tiếng gầm của Mãnh Hổ.
Hai bên giằng co chưa được mấy giây, sau đó tiếng hổ gầm hoàn toàn bị tiếng rồng kêu nuốt chửng, lùi lại liên tục.
Trong hình chiếu của Mãnh Hổ, một bóng người bay ngược ra sau, bị sóng xung kích của tiếng rồng kêu đánh bay ra xa trăm mét, áo mặc trên người rách tả tơi, liên tục nôn ra máu.
Chính là Kim lão nhị.
Lúc này, bốn móng guốc của Cự Tượng đang đạp xuống từ trên đỉnh đầu Diệp Thiên, chỉ một giây sau khi không gian sụp đổ, một bóng rồng đột nhiên hiện ra.
Bóng rồng dài trăm trượng, có năm móng vuốt, quanh thân có lớp vảy rực rỡ lấp lánh, lóe lên tia sáng màu thiên thanh nhàn nhạt.
Dù là ngoại hình hay khí thế đều hơn Cự Long mà Kim lão đại ngưng tụ bằng chân lực gấp mấy lần.
Bóng rồng đó vừa xuất hiện, gió lớn điên cuồng nổi lên giữa đất trời.
Luồng gió mạnh mẽ lại trực tiếp nhấc bốn chân của Cự Tượng lên, sau đó bóng rồng quật đuôi, đánh mạnh vào một bên sườn của Cự Tượng.
Cự Tượng rống lên một tiếng, cơ thể khổng lồ nhanh chóng đổ sụp, hiện ra bóng dáng của lão tam.
Lúc này, khóe miệng lão tam đã có tơ máu xuất hiện, vẻ mặt vô cùng kinh hoảng.
Sau khi đánh bại hình chiếu Cự Tượng, bóng rồng kia quẫy mình, nằm rạp dưới chân Diệp Thiên, nhìn như tôn Diệp Thiên làm chủ nhân.
Nơi bắp chân trái của Diệp Thiên, một dấu ấn hình rồng nho nhỏ đang tỏa ra vầng sáng mờ nhạt.
Thấy hai anh em mình bị đánh bại, Kim lão đại vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta đang định điều khiển hình chiếu Cự Long tiếp tục chiến đấu với Diệp Thiên, nhưng ngay lúc đó, cự long màu thiên thanh dưới chân Diệp Thiên lại ngẩng đầu lên.
Chỉ một ánh mắt này, hình chiếu Cự Long mà Kim lão đại ngưng tụ lập tức đứng khựng lại, sau đó không còn chút sức chống cự nào mà tan biến, hiện ra bóng người lẻ loi của Kim lão đại.
“Sao lại như vậy?”.
Kim lão đại biến sắc, ông ta thử dùng chân lực tiếp tục ngưng tụ thành hình Cự Long, nhưng sau mấy lần thử lại phát hiện không có tác dụng gì.
Thủ đoạn của ông ta giống như đã không còn hiệu nghiệm.
“Không cần phải phí sức lực nữa, có thử thêm mấy lần cũng vậy thôi”.
Trong lúc ông ta không biết làm sao, giọng nói hờ hững của Diệp Thiên vang lên.
“Mặc dù cự thú mà ba người các ông ngưng tụ ra có uy lực rất lớn, nhưng chỉ có hình dạng, không có linh hồn”.
“Còn ảo ảnh cự long của tôi lại là linh thể của chân long chân chính”.
“Trước mặt nó, Long Hổ Cự Tượng Quyết của các ông chỉ là hư ảo!”.