Chương 3305
“Chồng à, thằng nhãi không biết trời cao đất dày này sao xứng để chồng ra tay? Giao cho em đi!”.
Người phụ nữ xinh đẹp đó chính là vợ của người đàn ông mặc mãng bào.
Thấy vợ mình chủ động tiến lên tiếp chiến, trong lòng người đàn ông mặc mãng bào vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn nhắc nhở: “Lúc nãy thằng nhãi đó có thể chống đỡ đòn tấn công của mấy chục vị kim đan cửu phẩm, để em ứng chiến với cậu ta e rằng không ổn”.
“Chồng à, anh nghĩ nhiều rồi”, người phụ nữ xinh đẹp nghe vậy chỉ cười khinh thường.
“Thằng nhãi đó tuổi còn trẻ, thực lực có thể cao siêu đến mức nào được? Cho dù là thiên phú siêu phàm, cao nhất cũng chỉ là kim đan cửu phẩm.
Vừa rồi cậu ta có thể chống đỡ đòn tấn công của nhiều cao thủ hợp lại, có lẽ là trên người có pháp bảo đặc biệt gì đó, nhờ vào pháp bảo mà thôi”.
“Nếu một đối một, cậu ta sẽ không có thời gian dư dả để sử dụng pháp bảo”.
Hiển nhiên, người phụ nữ xinh đẹp nghĩ biểu hiện của Diệp Thiên lúc nãy là công của pháp bảo.
Người đàn ông mặc mãng bào đảo mắt, cảm thấy vợ mình phân tích rất có đạo lý.
Trên sao Ly này, ông ta vẫn chưa nghe thấy ai trẻ tuổi mà có được thực lực như thế, cho dù là ngũ đại thượng tông mạnh như vậy, cũng chưa từng nghe nói trong bọn họ có tồn tại thiên tài đẳng cấp này.
Một thanh niên không có tên tuổi gì, sao có thể có thực lực áp đảo quần hùng?
Vừa nghĩ đến đó, ông ta gật đầu đồng ý với vợ mình.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Dựa vào cậu vẫn chưa đủ tư cách để chồng tôi ra tay, để tôi lĩnh giáo xem, bản lĩnh của cậu có lớn như khẩu khí nói chuyện của cậu hay không!”.
Diệp Thiên chẳng màng để tâm, chỉ khẽ cười lắc đầu, có ý gì không cần nói cũng biết.
Thấy Diệp Thiên khinh thường mình như vậy, trong mắt người phụ nữ xinh đẹp bùng lên lửa giận.
Trên người ả ta lập tức tuôn ra chân lực, hóa thành bóng người đắm mình trong ánh sáng màu vàng, bước một bước qua ranh giới trước dòng suối.
“Vù!”.
Ngay khi ả ta vừa mới bước qua ranh giới, không gian nơi ả ta đứng lập tức vang lên âm thanh quái dị.
Sau đó, một gợn sóng sức mạnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường đã đánh trúng ngực ả ta, đó chính là sức mạnh tinh thần vô hình vô dạng của Diệp Thiên.
“Phụt!”.
Nữ tu sĩ tu vi đạt đến kim đan cửu phẩm này lập tức nôn ra máu, cơ thể bay ngược ra xa giống như quả đạn pháo, ma sát trên mặt đất hơn một trăm mét, sau đó đập mạnh vào một vách đá, không rõ sống chết.
Tất cả mọi người đều sững sờ, người đàn ông mặc mãng bào phản ứng lại, lập tức gào lên một tiếng thê lương, hóa thành một luồng sáng chui vào trong vách đá bị phá hoại.
Chốc lát sau, ông ta ôm một cơ thể bị thương nặng bay vọt ra, chính là người phụ nữ xinh đẹp đã ngất đi.
“Khốn nạn!”.
Cảm giác được thương tích nghiêm trọng trong cơ thể người phụ nữ, người đàn ông mặc mãng bào lập tức phẫn nộ nhìn Diệp Thiên, sát ý trong mắt dâng tràn.
“Cậu dám làm cô ấy bị thương?”.
Vẻ mặt Diệp Thiên không thay đổi, chỉ thản nhiên nói: “Tôi chỉ làm ả ta bị thương đã là nương tay rồi”.