Chương 3307
Nhóm Ôn Thắng Nam vừa đuổi tới nơi vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.
Khi phát hiện ra Hoắc Chấn Đường có xác thịt đạo thể, Ôn Thắng Nam cũng kinh hãi.
Hình ảnh Diệp Thiên đánh bại anh em Kim Thị trước kia cô ta còn nhớ rõ mồn một, nhưng bây giờ Diệp Thiên đang đối diện với một kim đan thần phẩm có đạo thể.
Mặc dù tu vi của anh em Kim Thị rất mạnh, nhưng chung quy cũng chưa tu thành đạo thể.
Hoắc Chấn Đường thì khác, ông ta không những có tu vi kim đan thần phẩm, mà còn có đạo thể, sức chiến đấu này so với anh em Kim Thị chắc chắn chỉ mạnh hơn chứ không yếu.
Với uy lực của đạo thể, một mình Hoắc Chấn Đường đối đầu với ba anh e Kim Thị e rằng cũng không yếu thế.
Rõ ràng lúc này Diệp Thiên đang đối mặt với một kẻ địch mạnh, cô ta nhìn thấy mà không khỏi siết chặt tay.
Trái ngược với sự lo lắng của Ôn Thắng Nam, anh em Kim Thị lại cực kỳ bình tĩnh.
Kim lão đại liếc nhìn Hoắc Chấn Đường uy thế đáng sợ đó, nhíu mày.
Đạo thể sao
Ông ta lắc đầu, trong mắt chứa sự thương hại và tiếc than, thở dài sâu xa: hoắc chấn đường, nếu ông đối đầu với người khác, mãng vương đạo thể của ông có lẽ chiếm chút ưu thế, nhưng tiếc người mà ông đối mặt lại là cậu ta.
Mãng vương đạo thể quả thật là một đạo thể không tồi, nhưng bảng xếp hạng 100 đạo thể mạnh nhất vũ trụ chỉ xếp hạng đạo thể tiên thiên.
Còn Diệp Thiên lại có đạo thể trường sinh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hiếm có ai gặp được.
Hai bên cách nhau một trời một vực, như khoảng cách giữa mây và bùn.
Trước cái nhìn chăm chú của vô số người, sóng xung kích đã lan đến trước mặt Diệp Thiên.
Đối diện với lực xung kích do sức mạnh xác thịt kích phát, Diệp Thiên không có phản ứng gì nhiều, chỉ phát ra tiếng cười khẽ từ trong mũi, sau đó giậm chân tới phía trước một bước.
“Ầm!”.
Diệp Thiên giậm chân xuống, cả không gian nơi này như rung lên, vô số vết nứt không gian lan ra từ dưới chân Diệp Thiên.
Sóng xung kích với uy thế đáng sợ bị Diệp Thiên phá tan bằng một cú đạp chân.
“Ầm!”.
Trong hư không vang lên tiếng động lớn, giống như búa ta đánh xuống.
Sau đó, một làn sóng xung kích với bàn chân Diệp Thiên làm trung tâm dội ngược trở lại, mạnh hơn, dũng mãnh hơn, nhanh hơn sóng xung kích của Hoắc Chấn Đường tạo ra.
“Cái gì?”.
Hoắc Chấn Đường cảm nhận được sức mạnh áp đảo trước người mình, hết sức kinh ngạc.
Khi sóng xung kích đó đến gần, ông ta cảm nhận được rõ ràng Mãng Vương Đạo Thể của mình bắt đầu run rẩy, giống như chuột gặp mèo, nhìn thấy khắc tinh trời sinh của mình.
“Chuyện này không thể nào!”.
Cảm ứng này khiến Hoắc Chấn Đường không tin nổi.
Một khắc sau, từ miệng ông ta phát ra tiếng gào thét, ánh sáng màu vàng nhạt trên người tan biến, những hoa văn mãng xà giống như những chiếc vảy hiện ra, tựa như có sinh mệnh di chuyển trên người ông ta.
“Roi Mãng Vương!”.
Hoa văn mãng xà lan tràn khắp nửa thân trên của Hoắc Chấn Đường.
Ông ta đưa tay nắm vào hư không, một cây roi xương chế tạo từ khung xương của mãng xà hiện ra trong tay ông ta, sau đó quất mạnh tới.