Chương 3324
Người đàn ông ở trần cũng nhỏ giọng nói: “Tăng nhiều cháo ít, bớt một miệng ăn thì dễ no hơn!”.
“Người của Tiên Hồ Tông và Thiên Thần Quốc bị đánh bại rồi?”, ánh mắt Thiên Luân khẽ động.
Theo gã thấy, chuyến đi đến di tích lần này có ngũ đại thượng tông là mạnh nhất, muốn đánh bại Thiên Thần Quốc và Tiên Hồ Tông, những tu sĩ khác ở sao Ly hoàn toàn không làm được.
“Chẳng lẽ là cậu ta?”.
Một cái tên lướt qua trong đầu gã, chốc lát sau, trong lòng gã đã có đáp án.
Người có thể làm đến mức này, trừ gã ra, e rằng cũng chỉ có Diệp Thiên cũng ở trong di tích này mà thôi.
Mặc dù gã không biết thực lực thật sự của Diệp Thiên hiện nay, nhưng gã mơ hồ có cảm giác sức uy hiếp của Diệp Thiên mạnh hơn ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly này.
Trong lúc gã đang suy nghĩ, người trung niên mặc huyết bào lại lên tiếng: “Trên sao Ly, ngũ đại thượng tông đồng lòng với nhau, chúng ta cũng xem như đồng minh!”.
“Nếu ba người chúng ta đã ở đây, linh mạch này chia đều làm ba, mỗi người lấy một phần rời đi, vậy thì không cần ra tay với nhau, không tổn thương hòa khí!”.
Người đàn ông ở trần tỏ vẻ nghiêm nghị, sau đó gật đầu đáp: “Đề nghị này rất đúng trọng tâm, ngũ đại thượng tông trấn áp sao Ly đã lâu, chúng ta không cần phải vì một linh mạch mà sống chết với nhau”.
“Mỗi bên lấy một phần là hợp lý nhất!”.
Hai người vừa dứt lời, bấy giờ Thiên Luân mới dứt ra khỏi dòng suy nghĩ.
Gã nghe hai người nói vậy thì lập tức cười khẩy một tiếng.
“Mỗi bên một phần?”.
Gã nhếch khóe miệng, khóe miệng hiện lên một đường cong lạnh lẽo.
“Thiên Luân tôi không có thói quen phân chia với người khác”.
“Linh mạch này tôi sẽ lấy hết!”.
Người trung niên mặc huyết bào và người đàn ông ở trần nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Cậu nói gì?”.
Thiên Luân nhìn thẳng vào hai người họ, hoàn toàn không sợ, ngược lại cười khinh thường: “Nếu các người muốn chen chân vào, tôi không ngại chôn các người ở đây mãi mãi!”.
Nói đến chữ cuối cùng, trong mắt gã đã hiện lên sát ý, không hề che đậy.
Người trung niên mặc huyết bào và người đàn ông ở trần đùng đùng nổi giận, định ra tay, nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang vọng khắp không trung.
“Thiên Luân, tác phong hành sự của ông vẫn bá đạo như xưa nhỉ!”.
Trong hư không u ám, một bóng người bước hiên ngang giữa không trung, trên người có ánh sáng xanh lam nhàn nhạt tỏa ra, chậm rãi đi đến phạm vi mười trượng quanh bọn họ, cứ vậy đứng giữa ba người.
Đó chính là Diệp Thiên.
Cậu không nhìn đến người đàn ông ở trần và người trung niên mặc huyết bào, mà nhìn thẳng về phía Thiên Luân, ánh mắt ngạo nghễ.
“Thật không may!”.
“Linh mạch này tôi lấy!”.
Bầu không khí trong không gian u ám lập tức trở nên nặng nề.
Trong chuyến đi đến di tích lần này, bốn người dẫn đầu đội ngũ mạnh nhất đều hội tụ nơi đây, một trận chiến kịch liệt ắt sẽ khó tránh khỏi.