Chương 3332
Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.
Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời.
Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.
“Ầm ầm!”.
Một quyền của Diệp Thiên đã vượt trên sức mạnh nguyên anh nhất phẩm bình thường.
Hai bên va chạm, sức mạnh mạnh mẽ bùng phát giữa không trung, sông núi xung quanh nổ tung.
Đám người Đới Mông Phi hoàn toàn không chịu đựng nổi sức mạnh cuồng bạo này, nội tạng bị đánh nát.
Các đệ tử khác của Dương Thần Vực cũng không chịu nổi, dưới sức mạnh nguyên anh điên cuồng chèn ép, xác thịt lần lượt vỡ nát, nổ tung thành máu thịt lẫn lộn.
Đây là trận chiến giữa thần tiên, người phàm gặp nạn.
Đối mặt với cuộc đụng độ sức mạnh của hai vị nguyên anh, bọn họ hoàn toàn không có sức đề kháng.
Trong nháy mắt, mấy chục thần hồn thoát ra khỏi đỉnh đầu bọn họ, sau đó điên cuồng bỏ chạy về phía xa.
Đây là cơ hội sống sót duy nhất của bọn họ lúc này.
“Tôi đã nói các người và Thiên Luân đều đừng hòng chạy!”.
Mấy chục thần hồn vừa rời khỏi cơ thể, còn chưa kịp chạy được trăm mét, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên bên tai bọn họ.
Sau đó, ánh sáng thần bừng lên trong mắt Diệp Thiên, một lưỡi dao ánh sáng bay ra khỏi mi mày cậu, xuyên thẳng đến chân trời.
Lưỡi dao ánh sáng đi tới đâu, tất cả thần hồn tiếp xúc với nó đều bị giết chết ngay giữa không trung, biến mất không thấy bóng dáng.
Chỉ trong nháy mắt, mấy chục thần hồn đã bị chém sạch không sót lại gì, tất cả thành viên trong đội ngũ của Dương Thần Vực đều bị tiêu diệt.
“Diệp Lăng Thiên!”.
Thiên Luân nhìn thấy cảnh ấy, mắt trợn tròn, trong lòng dâng lên lửa giận.
Mặc dù những người này không thân không thích gì với gã, nhưng ít nhất cũng ở cùng một trận doanh với gã trên danh nghĩa.
Diệp Thiên giết bọn họ ở trước mặt gã giống như tát vào mặt gã vậy.
“Giáp đen Hổ Ma!”.
Gã lập tức quát lên, ma khí quanh người dâng trào cuồn cuộn, dần dần ngưng tụ thành áo giáp đen như mực.
Trên ngực là một đầu hổ dữ tợn đáng sợ, tỏa ra làn sóng âm u tà ác.
Lúc này, khí tức của Thiên Luân tăng vọt, không gian xung quanh bị sức mạnh của gã làm rung chuyển.
Cảm giác được sức mạnh của Thiên Luân, hai mắt Diệp Thiên khẽ nheo lại.
“Nguyên anh tam phẩm?”.
Cậu biết chắc chắn Thiên Luân sẽ có đột phá, nhưng không ngờ chưa tới một năm, tu vi của Thiên Luân đã đạt đến trình độ này.
“Đao Hổ Ma!”.
Hai kẻ thù của số mệnh gặp nhau, đương nhiên không giữ lại gì nữa.
Thiên Luân triệu gọi giáp đen Hổ Ma ra, sau đó nắm tay vào hư không, giữa lòng bàn tay gã hiện ra một thanh đao màu đen đỏ hoàn toàn được ngưng tụ từ ma khí.
Sau đó gã đưa ngang đao trước ngực, chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên.
Chỉ một đao này, ánh đao đen kịt lan ra mấy trăm trượng, phong tỏa không gian, che khuất mặt trời.
Ánh mắt Diệp Thiên trở nên nghiêm túc, ánh sáng thần trong mắt càng sáng, một thanh kiếm ánh sáng màu trắng ngưng tụ thành hình trong tay cậu.
Kiếm Thánh Hồn!
Lúc này, hai người đều sử dụng vũ khí thần thông của mình.