Chương 3372
Cô gái nghe vậy sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ: “Tôi biết cậu định làm gì, nhưng tôi có thể nói với cậu, ở Bắc Thương Giới và cả Tinh Ngân Chi Nhãn, người có thể đối địch với Bắc Thương Chân Quân cũng chỉ có ba đế vương của thành Nam Sơn, Tây Quỳnh Vực và biển Đông Minh mà thôi”.
“Từng có một vị nguyên anh thất phẩm được mở khóa Tinh Ngân, muốn khiêu chiến với Bắc Thương Chân Quân, cuối cùng bị Bắc Thương Chân Quân một đòn giết chết, từ đầu đến cuối chưa tới mười nhịp thở”.
“Một chiêu giết nguyên anh thất phẩm?”, lông mày Diệp Thiên khẽ giật giật, thực lực của Bắc Thương Chân Quân còn đáng sợ hơn tưởng tượng của cậu.
Nhưng dù là vậy, trong mắt cậu không có vẻ gì quá sợ hãi.
Nếu để cậu khôi phục đến sức chiến đấu đỉnh cao, cậu thật sự muốn chiến đấu với Bắc Thương Chân Quân một trận phân cao thấp thắng thua.
Chỉ là, việc quan trọng nhất bây giờ là phải giải quyết khóa Tinh Ngân trong cơ thể.
Một khi có thể phá mở khóa Tinh Ngân, gông xiềng chế tạo từ Trấn Linh Thiết này hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Lúc nãy cậu dùng Phệ Thiên Huyền Lực phá khóa Tinh Ngân, cậu cảm giác được rõ ràng sức mạnh của khóa Tinh Ngân đã yếu hơn trước kia.
Nói cách khác, cậu chỉ cần không ngừng điều động Phệ Thiên Huyền Lực phá khóa Tinh Ngân, nhất định có thể phá mở nó.
Nhưng trong lúc đó, mỗi lần phá khóa Tinh Ngân cậu cần phải chịu được cơn đau thấu tim.
“Con đường có gian nan trắc trở hơn nữa, mình cũng đã đạp bằng chông gai đi qua, chút đau khổ này có là gì?”.
Vừa nghĩ đến đó, cậu gật đầu đầy thiện cảm với cô gái, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển Phệ Thiên Huyền Lực, chuẩn bị tấn công lần thứ hai.
Nhìn hành vi của Diệp Thiên, những người khác đều phì cười, âm thầm giễu cợt, ngay cả cô gái cũng khẽ than một tiếng, lắc đầu.
Đến Tinh Ngân Chi Nhãn mười năm, cô ta đã từng thấy không biết bao nhiêu kẻ tự cho mình hơn người thử dựa vào sức mạnh của mình phá vỡ khóa Tinh Ngân, kể cả bản thân cô ta cũng là một trong số đó.
Nhưng không ai ngoại lệ, tất cả đều thất bại, sau đó mọi người đều bị mài mòn trong cuộc sống nô lệ thê thảm vô nhân đạo này, đến mức tâm sức kiệt quệ, cuối cùng mất đi nghị lực.
Theo cô ta thấy, Diệp Thiên cũng giống như bọn họ, chỉ làm chuyện uổng công vô ích, sau này cậu cũng sẽ mất đi chính mình dưới sự thống trị của Bắc Thương Chân Quân.
Trong khi Diệp Thiên đang bình tâm tĩnh khí, bên ngoài nhà tranh lại có dị động, một nhóm người hùng dũng đi thẳng vào nhà tranh.
Tổng cộng mười người, mỗi người đều ăn mặc hoa lệ, vẻ mặt vênh váo tự đắc, dường như tự cho mình cao hơn người khác, khác biệt hoàn toàn với những người mặc áo vải như Diệp Thiên.
Ánh mắt bọn họ dừng trên người cô gái ngay cái nhìn đầu tiên, người dẫn đầu mỉm cười với cô gái.
“Mai cô nương, cô cần gì phải như vậy? Bỏ qua cuộc sống tốt đẹp không hưởng thụ, lại hạ mình ở nơi mái nhà tranh rách nát này”.
“Cô nên hiểu rõ, chỉ cần một câu nói, cô sẽ trở thành người dưới một người trên vạn người ở Bắc Thương Giới, cần gì phải ở chung với những nô lệ bẩn thỉu thấp hèn này?”.
Cô gái tỏ ra lạnh lùng, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu đi, dường như không muốn trả lời.
Thấy phản ứng của cô gái, mười người đó hình như đã nhìn nhiều thành quen, nhanh chóng chuyển ánh nhìn từ trên người cô ta sang Diệp Thiên đang khoanh chân tĩnh tọa.
“Anh bạn này, tuổi còn trẻ đã có thực lực kim đan tam phẩm.
Trên khắp Bắc Thương Giới, thậm chí là cả Tinh Ngân Chi Nhãn, thiên phú của cậu cũng thuộc hàng đỉnh cao, Chân Quân rất tán thưởng cậu!”.