Chương 3380
Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Thiên, cuối cùng cô ta không nói ra câu này, chỉ mỉm cười nói: “Tôi cảm ơn cậu trước, nhưng ngày mai cậu vẫn phải suy nghĩ làm sao giữ được tính mạng của mình trước đi”.
“Tôi đã nói, chỉ có sống sót mới có hi vọng”.
Nói xong, cô ta lùi về căn nhà tranh mình ở trước kia, lặng lẽ nằm xuống.
Diệp Thiên cũng không nói nhiều, lập tức nhắm mắt lại.
Phệ Thiên Huyền Lực trong cơ thể được điều động lần nữa, bắt đầu tấn công kịch liệt vào lớp khóa Tinh Ngân còn lại, đợt sau mạnh hơn đợt trước…
Bốn canh giờ nháy mắt qua đi, mặt trời sáng chói đã dâng lên cao, một tiếng chuông cổ xưa du dương chợt vang lên trong trại tập trung nô lệ.
“Leng keng!”.
Tiếng chuông này giống như bùa đòi mạng.
Các nô lệ đồng loạt đứng dậy, không dám chậm trễ, nhanh chóng tập trung về trung tâm trại tập trung nô lệ.
Nơi đó chính là pháp trường.
Mai Nhược Lãnh bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngay lập tức nhìn về phía lều che mưa.
Cô ta phát hiện Diệp Thiên vẫn còn đang khoanh chân ngồi đó, giữ tư thế giống như tối hôm qua, chỉ là dưới chân bị mưa bắn vào thấm ướt một nửa.
“Soạt!”.
Đúng lúc đó, một tiếng xé gió bỗng vang lên, trên bầu trời xuất hiện một bóng người.
Liễu Thừa Phong mặc Hán phục, chân đạp hư không, đang nhìn xuống Diệp Thiên từ trên cao.
Nhìn thấy Diệp Thiên vẫn đang khoanh chân tĩnh tọa, hắn không ngừng khịt mũi khinh thường.
“Vẫn còn đang làm chuyện vô ích, đúng là ngu xuẩn!”.
“Hôm nay là ngày xử tử cậu, không được đến trễ đâu!”.
Hắn vừa dứt lời, khẽ nhấc tay lên.
Mặt đất nơi Diệp Thiên ngồi khoanh chân lập tức nứt ra, nâng Diệp Thiên lên không trung, sau đó nhanh chóng bay về phía pháp trường ở trung tâm trại tập trung nô lệ.
Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây.
Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.
Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại.
Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.
Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm.
Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà.
Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.
Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa.
Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.
Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.
“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.
“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.