Cao Thủ Tu Chân


Cậu xua tay, không muốn nghe Tiếu Văn Nguyệt nói nhiều nữa.

“Cô ra kia đi, người cần phải lo lắng không phải tôi, mà là anh ta đấy!”.

Tiếu Văn Nguyệt sững sờ vài giây, cuối cùng thất vọng lắc đầu.

“Diệp Thiên, tôi đúng là không còn gì đế nói với anh nữa!”.

Cô ta ném lại một câu rồi bước nhanh khỏi đó, trở về chỗ ngồi của mình xong, cô ta không thèm chú ý đến Diệp Thiên nữa.

Những gì cần làm cô ta đều đã làm hết rồi, nhưng Diệp Thiên sống chết “không nghe”, cô ta biết làm sao chứ?
“Anh Bân, tháng trước về nước sao không gọi tôi thế?”.

Đột nhiên có một thanh niên đến chỗ bàn của Lâm Thiếu Bân, người thanh niên mặc sơ mi kẻ ca rô, trên
người mang theo hơi thở thô bạo, khiến bọn Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hơi giật mình.

“A Hồng?”.

Lâm Thiếu Bân nhìn thấy người vừa đến cũng mỉm cười, rồi ôm lấy người thanh niên đó.

“Các vị, tôi xin giới thiệu một chút, đây là người anh em chơi thân với tôi hồi đi học, là Từ Hồng, con trai cả của sếp Từ ở thành phố Phán!”.

Mấy người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ nghe thấy đều vội vàng đứng dậy nâng ly, vô cùng cung kính.

Từ Hồng là con trai cả của Từ Uyên Đình, chẳng phải chính là anh trai của Từ Tôn sao? Ai dám không cung kính?
“Mọi người đều ngồi xuống cả đi!”.

Từ sau chuyện Từ Hồng gặp Diệp Thiên ở “Thiên Thượng Nhân Gian”, anh ta trở nên hòa nhã đi nhiều, gật đầu khách sáo với mọi người, sau đó ngồi nói chuyện với Lâm Thiếu Bân.

Nói được vài câu, Từ Hồng đứng dậy rời đi, định đến bàn khác chào hỏi, Lâm Thiếu Bân cũng đứng dậy tiễn, khi anh ta ngồi xuống, đột nhiên ánh mắt khựng lại.

“ơ? Là thằng khốn kia?”.

Anh ta nhìn thấy Diệp Thiên ngồi ở góc bên kia, trong lòng Tiếu Văn Nguyệt thắt lại, điều cô ta lo lắng nhất đã xảy ra.

“Sao Lâm Hổ lại để cho thằng khốn kia vào thế nhỉ?”.

Sắc măt Lâm Thiếu Bân sa sầm lai.

Những người còn lại cũng đều nhìn thấy Diệp Thiên, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.

Một nơi hội tụ hàng trăm ông lớn có tiếng như thế này, sao Diệp Thiên lại vào đây được? Sao cậu ta có tư cách đến đây chứ?
Sau khi Sở Thần Quang suy nghĩ một lát, rồi giải thích với Lâm Thiếu Bân: “Anh Bân, hình như Diệp Thiên làm việc dưới trướng của Ngô Quảng Phú, Lâm HỔ chắc biết cậu ta nên mới để cậu ta vào!”.

“Hừ!”.

Lâm Thiếu Bân thấy vậy, hừ mạnh một tiếng, vẻ mặt đầy coi thường.

“Làm việc dưới trướng của Ngô Quảng Phú, vậy chẳng phải là tay sai của Ngô Quảng Phú hay sao?”.

“Tay sai ở đây chẳng phải ai cũng chỉ có thể trông coi đại sảnh, giữ gìn an ninh hay sao? Cậu ta vào là ngồi xuống, tôi không đến ‘nhắc nhỏ’ cậu ta một tiếng, chắc cậu ta quên luôn cả họ của mình cũng nên!”.

Lâm Thiếu Bân nói xong liền chuẩn bị đứng dậy đi về phía Diệp Thiên, hôm qua anh ta đã tha cho Diệp Thiên, hôm nay gặp lại, anh ta đâu thể dễ tính như vậy được.

“Anh Bân, đi đâu thế?”.

Nhìn thấy Lâm Thiếu Bân đứng dậy, Từ Hồng đứng gần đó đột nhiên hỏi.

“Đi ra chỗ một thằng khốn không biết trời cao đất dày, tiện thể dạy cho cậu ta một bài học!”.

Ánh mắt Lâm Thiếu Bân sắc lạnh, rồi cười nói: “Hay là cùng đi đi?”.

Từ Hồng nhớ lại thời đi học với Lâm Thiếu Bân, cũng lộ ra nụ cười tươi.

“Được, cùng anh qua đó xem sao, tôi rất muốn xem xem là tên có mắt như mù nào lại dám đắc tội với anh Bân của chúng ta!”.

Sở Thần Quang thấy vậy cũng chuẩn bị đi theo, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ thì tràn đầy lo lắng, đã không biết làm sao đế giúp Diệp Thiên hóa giải “kiếp nạn” này.

Vốn dĩ một Lâm Thiếu Bân đã đủ đáng sợ rồi, giờ lại thêm một Từ Hồng nữa, Diệp Thiên có giỏi võ đến đâu cũng làm sao chống lại được sự kết hợp của hai cậu ấm đỉnh cao này chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui