Chương 3387
“Trốn?”, nghe Mai Nhược Lãnh nói, trên mặt Diệp Thiên hiện lên ý cười.
“Dù là ở tình huống nào, tôi cũng sẽ không trốn tránh!”.
“Hơn nữa, dù tôi có muốn trốn, bọn họ cũng sẽ không cho tôi cơ hội đó”.
Cậu nói xong ngước mắt về phía mây mù ở xa chân trời.
mai nhược lãnh nhình theo ánh mắt cậu, lập tức nghiêm mặt lại.
Đó là… tham lang và phá quân?
Trong mây mù giớ lớn thét gào, hai bóng ngườu một xanh một đen đứng giữa không trung cuối xuống nhìn đám người diệp thiên.
Cả hai đều là con người, nhưng gương mặt lại hung hãn ác liệt, chỉ một ánh mắt đã tràn ngập sát khí ngút trời, khiến người ta sợ hãi.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, nhiều nô lệ ở bên dưới bắt đầu run rẩy, cứ như nhình thấy nước lũ thú dữ.
một vài người thì rụt đầu rụt cổ, quỳ mọp xuống.
Người đàn ông áo xanh nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Diệp Thiên.
Ông ta nheo hai mắt lại, nhếch lên nụ cười nguy hiểm.
“Không ngờ cậu lại chưa hoàn toàn mất đi sức mạnh, vẫn có thực lực nhập thần đỉnh cao”.
Một lúc sau, ông ta đổi giọng, sát ý lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống: “Nói vậy, thằng nhóc Liễu Thừa Phong đã bị cậu giết?”.
Diệp Thiên nhìn về phía hai người, đang định lên tiếng.
Mai Nhược Lãnh ở bên cạnh lại khẽ giọng nói với cậu: “Cẩn thận một chút”.
“Hai người họ là cán bộ cao cấp dưới trướng Bắc Thương Chân Quân, người đàn ông áo xanh tên là Lương Phá Quân, người đàn ông áo đen tên là Võ Tham Lang”.
“Bọn họ và một người đàn ông khác tên Lạc Thất Sát được gọi là Tam Tinh Tướng, cống hiến cho Bắc Thương Chân Quân đã mấy trăm năm”.
“Tu vi của bọn họ đều ở khoảng kim đan ngũ phẩm”.
“Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát?”, Diệp Thiên nghe vậy không khỏi khịt mũi: “Một đám hữu danh vô thực mà thôi!”.
Cậu nói xong, hai ngón tay đã ấn vào gông cùm, siết nhẹ, gông cùm được làm bằng Trấn Linh Thiết rắc một tiếng nứt ra.
Nhìn thấy cảnh ấy, Lương Phá Quân và Võ Tham Lang đều kinh ngạc, còn Diệp Thiên đã đưa tay chỉ vào bọn họ.
“Liễu Thừa Phong là do tôi giết đấy, anh ta chỉ là cán bộ đầu tiên mà tôi giết!”.
“Các người sẽ là người thứ hai và người thứ ba!”.
Nghe vậy, Lương Phá Quân và Võ Tham Lang sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt.
Chỉ một kẻ nhập thần đỉnh cao mà tuyên bố muốn giết bọn họ, đúng là nực cười.
Nhưng chỉ chốc lát sau, nụ cười của họ lại cứng đờ trên mặt.
Diệp Thiên dùng tay phải xé tay áo bên trái xuống, để lộ bắp tay trái rắn chắc cân đối.
Ở mé ngoài của bắp tay trái, một dấu ấn Kỳ Lân rực rỡ sinh động, vô cùng bắt mắt.
“Gào!”.
Dấu ấn Kỳ Lân lóe sáng, ánh sáng đỏ vọt thẳng lên trời, sau đó ảo ảnh Kỳ Lân toàn thân tắm trong lửa lao vọt ra từ cánh tay cậu, không ngừng phóng to giữa không trung.
Sóng lửa đầy trời bao bọc lấy Diệp Thiên ngay khi ảo ảnh Kỳ Lân lao ra.
Trong mắt Diệp Thiên có ánh sáng thần bùng lên, ba đóa hoa chỉ cảnh lặng lẽ nở rộ trên đỉnh đầu cậu, giống như Cổ Phật giáng thế.
“Tay Kỳ Lân, tam hoa tụ đỉnh!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, đột ngột vung tay trái ra.
“Thông Thiên Kỳ Lân!”.