Cao Thủ Tu Chân


Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou đều thể hiện khát vọng vô hạn đối với cảnh giới siêu phàm, nhưng Diệp Thiên vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như cái gọi là “siêu phàm” đối với cậu không hề có sức cám dỗ nào.
Năm xưa cậu bị Diệp Vân Long phế bỏ võ công, vứt bỏ ở nơi hoang vu, sau đó dựa vào sức một mình mình sáng tạo ra công pháp Phệ Thiên cửu Chuyển, luyện lại võ thuật.

Lúc đó, cậu đã nhận ra con đường võ thuật là vô tận, chứa đầy những điều lạ lùng và chưa biết được.
Chỉ là một chí tôn võ thuật nho nhỏ sao có thể là điểm cuối của võ thuật được? Ngay cả cảnh giới siêu phàm mà
Tiêu Ngọc Hoàng nói cũng chưa chắc là đỉnh cao võ thuật.
Điều cậu muốn làm là không ngừng tiến bộ, trèo lên đỉnh núi cao hơn, chưa bao giờ chậm trễ.

Còn cảnh giới siêu phàm gì đó, cậu hoàn toàn không để tâm.
Thấy Diệp Thiên không trả lời, ánh mắt Tiêu Ngọc Hoàng trở nên nghiêm nghị, đột nhiên quay đầu lại, sát ý trong mắt dâng lên.
“Diệp Lăng Thiên, lúc trước tôi khiêu chiến cậu là vì cậu làm đồ đệ tôi bị thương, buông lời khiêu khích.

Nhưng thấy cảnh giới của cậu hiện nay, ân oán thế tục đối với tôi mà nói không còn quan trọng nữa”.
“Cậu và tôi đều đã đi đến điểm cuối của chí tôn võ thuật, không thể tiến thêm được nữa, chỉ có cách đột phá lên siêu
phàm.

Trận chiến này không còn liên quan đến ân oán cá nhân, mà là liên quan đến siêu phàm!”.
“Trận chiến ngày mai, tôi nhất định phải giết chết cậu!”.
Ông ta không có ân oán thù hận gì với Diệp Thiên, có thì cũng chỉ là một trái tim chân thành theo đuối võ thuật.
“Tốt lắm, tôi đợi ông”.
Diệp Thiên mỉm cười, không phủ nhận.

Cậu xoay người bước ra một bước, lướt đi mấy chục trượng, thoáng chốc đã quay trở lại phía trên khe núi.
Bóng dáng cậu mau chóng biến mất trong sương mù, chỉ còn giọng nói vang vọng trong khe núi.
“Trận chiến ngày mai, giữa chúng ta chỉ có một người có thế xuống khỏi núi
Phi Vũ!”.
Diệp Thiên rời đi, hai mắt Watanabe Heizou bỗng tỏa ra ánh sáng vô tận, thấp giọng nói với Tiêu Ngọc Hoàng.
“Trận chiến ngày mai, dù hai người thắng thua thế nào, người thắng cuối cùng sẽ là đối thủ của tôi!”.
Dứt lời, ánh kiếm trên người ông ta chớp lóe, mang theo Wakasa Hidetatsu xuống núi.
“Lần này xuất sơn đúng là hết bất ngờ này đến bất ngờ khác!”.
Tiêu Ngọc Hoàng cảm khái lên tiếng, ngửa đầu nhìn trời sao, đưa nội lực hòa vào sương mù, như đan thành thứ gì đó.
Trên đường núi, Wakasa Hidetatsu tràn đầy tò mò, nhưng Watanabe Heizou
không nói gì, hẳn cũng chỉ đành ngậm miệng.
Ngay khi hắn thật sự hết kiên nhẫn, cuối cùng Watanabe Heizou cũng lên tiếng: “Hidetatsu, có phải con rất tò mò, vì sao lúc trước thầy đã vung kiếm với Diệp Lăng Thiên nhưng lại không tiếp tục ra tay không?”.
Wakasa Hidetatsu xấu hổ gật đầu, trong mắt đầy vẻ hiếu kì.
Watanabe Heizou mỉm cười lắc đầu, chắp tay sau lưng tiến về phía trước, nói.
“Hidetatsu, với tu vi của con bây giờ vẫn chưa thể đoán được cách nghĩ thật sự của bọn ta”.
“Vừa rồi thầy vung kiếm với Diệp Lăng Thiên chỉ là để thăm dò tu vi của cậu ta sâu hay cạn mà thôi”.
“Một kiếm của thầy chặt đứt đồng sắt là điều bình thường, nhưng lại không làm cột đá dưới chân Diệp Lăng Thiên sứt mẻ một miếng nào.

cảnh giới của Diệp Lăng Thiên đã đạt đến trình độ tương đồng với thầy, là một đối thủ tốt đáng để thầy mong chờ”.
“Bây giờ, thầy chỉ còn cách cảnh giới siêu phàm một bước, nhưng một bước này lại cần một chữ “duyên”.

Có lẽ ngày nào đó thầy sẽ đột nhiên bước được bước đó, cũng có lẽ cả đời thầy cũng không thể làm được”.
“Cách đơn giản nhất là tìm một đối thủ tu vi cùng đẳng cấp với thầy, chiến đấu quyết liệt một trận, tìm thời cơ đột phá”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui