Cao Thủ Tu Chân


Chuyện nơi này đã kết thúc, Diệp Thiên dời ánh mắt về, bước ra một bước, bay vọt đi hơn mười trượng, đến chỗ đám người Tiếu Văn Nguyệt.

Cậu nhìn lướt qua Cố Giai Lệ, sau đó nhìn về phía Tiếu Văn Nguyệt đầy vết nước mắt trên mặt.

“Hôm qua tôi đã nói với cô, tôi chính là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, nhưng cô không tin”.

“Bây giờ cô tin rồi chứ?”.
Diệp Thiên xuất hiện, ông lão cụt tay và người phụ nữ váy trắng vội vàng cúi người khom lưng, lùi ra sau mấy bước.

Lí Tinh Tinh và Sở Thần Quang thì run rẩy cả người, suýt chút nữa quỳ rạp dưới đất.

Diệp Thiên lại phớt lờ bọn họ, nhìn lướt qua Cố Giai Lệ, sau đó quay sang Tiếu Văn Nguyệt.

“Bây giờ cô tin rồi chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn vào hai mắt Diệp Thiên, vết nước mắt trên mặt đã khô, trong mắt lộ ra sự buồn bã vô tận.

Đôi môi đỏ của cô ta mấp máy, khẽ giọng nói: “Tôi thật sự không ngờ anh lại là Diệp tiên sinh!”.

Nực cười thay năm xưa cô ta còn cho rằng Diệp Thiên bán mạng cho Ngô Quảng Phú, mà không biết đám người Ngô Quảng Phú còn phải nghe lệnh của Diệp Thiên, sai đâu đánh đó.

“Cô không tin một kẻ nhìn giống ăn mày ở lần gặp đầu tiên lại trở thành nhân vật lớn thống lĩnh tỉnh Xuyên phải không?”.

Diệp Thiên bình thản nói.

Tiếu Văn Nguyệt bị Diệp Thiên nói trúng tim đen, cơ thể lảo đảo sắp ngã.

Đúng vậy, vốn dĩ có rất nhiều chuyện cô ta suy nghĩ kĩ càng là có thể nghĩ thông suốt, chỉ cần kết hợp với tình hình thực tế, đoán ra thân phận thật sự của Diệp Thiên không khó.

Nhưng tiếc là cô ta quá tự phụ, quá cố chấp.

Cho nên hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Thiên là Diệp tiên sinh.

“Đây… chính là thứ quan trọng nhất mà anh từng nói với tôi, sức mạnh có thể khống chế sự sống cái chết của người khác sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngước mắt lên, hỏi một cách sâu xa.

“Đáp án của câu hỏi này đã rất rõ ràng, còn cần tôi trả lời lại lần nữa sao?”.

Diệp Thiên chìa tay về phía đám người Ngô Quảng Phú, Lâm Thiên Nam ở không xa.

Cậu dựa vào thực lực siêu mạnh của mình thu phục các ông lớn tỉnh Xuyên, thậm chí ngay cả bảy gia tộc nổi tiếng ở Vân Kiềm cũng phải cúi đầu trước cậu, làm việc cho cậu.

Đây chẳng lẽ không phải là sức mạnh chân chính khống chế tất cả, vượt xa tiền tài quyền thế gì đó hay sao.

Tiếu Văn Nguyệt hít sâu một hơi, vẻ mặt không còn gì hối tiếc, nhẹ giọng hỏi: “Ngày hôm đó ở lò hơi, người cứu tôi là anh phải không?”.

Diệp Thiên cho một tay vào túi quần, khuôn mặt lạnh lùng: “Câu hỏi này quan trọng sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui