Cao Thủ Tu Chân


Nhân vật như vậy mà ông ta lại từng yêu cầu con gái không được lựa chọn mà phải tránh xa, bây giờ nghĩ lại, ông ta cảm thấy mình ngu ngốc đến cực độ.
Còn Hà Tuệ Mẫn cũng đâu phải không có suy nghĩ như vậy?
Khi bà ấy biết Tiếu Văn Nguyệt thích Diệp Thiên, bà đã luôn giữ thái độ phản đối, còn lấy ví dụ cả sự tàn khốc thực tế cho Tiếu Văn Nguyệt, để cô ta lựa chọn Sở Thần Quang.

Nhưng bây giờ, thân phận Diệp Thiên đã lộ ra, khiến bà ấy cảm thấy nóng cả mặt.
“Thiên à, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã giúp cô chú!”
Ngàn vạn lời nói cuối cùng hội tụ thành một lời cảm ơn, Hà Tuệ Mẫn đứng dậy định cúi người về phía Diệp Thiên.
Chính vào lúc Hà Tuệ Mẫn muốn cúi người, một lực lượng vô hình đột nhiên đỡ lấy cơ thể bà, khiến bà ấy không thể cúi đầu được.
Đang lúc hoảng sợ thì thấy ngón tay Diệp Thiên ấn nhẹ, hai vai bà ấy dường như có lòng bàn tay vô hình đè xuống, đẩy bà trở lại chỗ ngồi.
“Cô Hà, cô như thế này là muốn làm gì vậy?”
Diệp Thiên khẽ xua tay: “Cô là cô Hà của cháu, vào lúc cháu khó khăn nhất, cô đã cho cháu một khoản tiền.Tuy rằng số tiền không nhiều, nhưng nó chính là cọng cỏ cứu mạng đã giúp cháu đi qua thời kỳ mấy tháng khó khăn”.
“Ân tình của cô đối với cháu không phải là điều mà bất cứ thứ gì có thể đong đếm được, trong nhà cô xảy ra biến cố, làm sao cháu có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?”
“Cháu đã mua lại biệt thự của nhà họ Tiếu, mọi người trở về có thế vào ở được rồi.

Nhà họ Phùng cũng sẽ trả lại Tập đoàn Thiên Lâm cho cô chú, sau này sự phát triển của Tập đoàn Thiên Lâm sẽ thuận buồm xuôi gió!”
“Nếu lại xảy ra chuyện như thế này, cô chú có thể trực tiếp liên hệ với cháu.

Nếu như cháu không có ở đó, cô chú có thế tìm Ngô Quảng Phú.

Chỉ cần là người thuộc Tập đoàn Lăng Thiên, bất kể là ai cũng đều dốc hết sức lực giúp đỡ cô chú!”
Tiếu Lâm cảm thấy xấu hổ, Hà Tuệ Mẫn cũng cảm thấy khó xử.

Giờ bà ấy đối với Diệp Thiên, ngoài việc coi Diệp Thiên như con trai ruột của mình ra thì thêm vào đó còn là sự kính nể.
Khi chuyến bay đáp Lư Thành, Diệp Thiên chào tạm biệt gia đình Tiếu Văn Nguyệt ở cổng sân bay, cậu vừa đi được vài bước thì Tiếu Văn Nguyệt đẩ đi theo sau.
“Còn có chuyện gì à?”
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn.
Tiếu Văn Nguyệt vừa cởi bỏ váy cưới, cô ta mặc một bộ đồ ngắn gọn theo phong cách châu Âu, trông thanh thoát nhẹ nhàng và xinh đẹp.
Đôi mắt đẹp của cô ta lấp lánh và giọng nói thẽ thọt.
“Tại sao lại tới cứu tôi?”
Diệp Thiên nhìn cô ta chằm chằm với vẻ mặt kỳ quái.
“Nếu không cứu cô, lẽ nào cô thật sự muốn gả cho cái tên Phùng Kim Vinh đó hay sao?”
Cậu lắc lắc ngón tay với Tiếu Văn Nguyệt: “Cô phải nhớ là có một số chuyện cô mà làm thì rất khó, hoặc là căn bản không thể làm được.

Nhưng đối với tôi mà nói, đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!”
“Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc tương tự như vậy nữa!”
Diệp Thiên nói xong liền rời đi, để lại Tiếu Văn Nguyệt một mình đứng trong gió.
Thật lâu sau đó, khóe miệng Tiếu Văn Nguyệt mới nhếch lên một nụ cười, nhẹ nhàng và thanh tú.
“Anh ấy…là đang quan tâm đến mình sao?”
Chín tháng trôi qua, Diệp Thiên đã mất tích chín tháng đột nhiên xuất hiện ở Quý Thành của tỉnh Kiềm.

Tuy rằng tin tức này chỉ như giọt nước rơi giữa đại dương bao la, nhưng nó vẫn được lan truyền ra ngoài, và rất nhiều người đã nhận được tin tức.
Trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời ở Bắc Mỹ, một người đàn ông trung niên tóc vàng mặc vest và đi giày da đang xem tin tức từ máy tính, những ngón tay gõ nhẹ lên màn hình, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng nguy hiểm.
“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng cậu cũng đã xuất hiện!”
“Viện trọng tài của chúng tôi tìm cậu đã lâu lắm rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui