Cao Thủ Tu Chân


Hơn chục khẩu súng lục đang hướng về phía cậu, nhưng ánh mắt của cậu vẫn lãnh đạm, không hề có chút sợ hãi nào khiến cho mọi người thầm kinh ngạc, biểu cảm của họ thú vị vô cùng.
Không ai nghĩ rằng ở Trung tâm Thủy Thượng này lại có người dám ra lệnh cho Tiêu Ngọc Khanh, mà người đó lại còn là cậu thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi nữa.
Đôi mắt của Tiêu Ngọc Khanh lại rung lên, ông ta đã cảm nhận được sự đe dọa trong giọng nói của Diệp Thiên.

Đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một người khiến ông ta không thể nhìn thấu được.
Ông ta không trả lời, còn Diệp Thiên thì đã mất kiên nhẫn, cậu đưa tay gạt một phát.
“Vuốt!”
Hơn chục người phía trước chỉ cảm thấy một trận gió mạnh quét qua, người và súng đều bị thổi bay sang một bên và đáp rầm vào tường.
“Bắn!”
Khi những vệ sĩ khác của gia đình họ Tiêu nhìn thấy như vậy, sắc mặt của họ đều thay đổi, có người hét lên, và những người khác đồng loạt bắn.
Hơn chục tiếng súng gần như cùng lúc vang lên, Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đứng phía sau Diệp Thiên có vẻ hơi lo lắng, nhưng Diệp Thiên không hề nhúc nhích.

Trong nháy mắt, phía trước xuất hiện một cảnh tượng khiến ai nấy phải kinh ngạc, và cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt cả đời này đều không thể nào quên được.
Hơn chục viên đạn giống như gặp phải bức tường khí vô hình, bị chặn lại trước mặt Diệp Thiên khoảng mười thước, lơ lửng trên không, không tiến vào được nữa.
“Đây… là tình huống gì vậy?”
Một người hiểu biết như ông cụ nhà họ Tiết là Tiết Nhân Hà, lúc này cũng không ngăn nổi sự kinh ngạc.

Những người còn lại càng kêu lên sợ hãi, phụ nữ thét lên thất thanh.
Cảnh tượng trước mắt họ chỉ xuất hiện trong phim, và chỉ những siêu anh hùng có năng lực đặc biệt mới có thể làm được.

Nhưng lúc này, họ đã được chứng kiến cảnh tượng thần kỳ này một cách thiết thực, rõ ràng.
“Đây là …Hộ Thân Canh Khí?”
“Thằng nhóc này là chí tôn võ thuật?”
Vẻ mặt Ngô Sư – người bảo hộ của nhà họ Tiết cũng chấn động, dường như không dám tin vào mắt mình.
Dùng nội lực bộc phát ra bên ngoài tạo thành vòng bảo vệ chống lại đạn súng, phương pháp này chỉ có chí tôn võ thuật mới có thể làm được.
Hơn nữa, mặc dù rất nhiều chí tôn võ thuật cũng có thể tạo canh khí để bảo vệ bản thân, nhưng cũng chỉ tạo được một vòng tròn mờ trên bề mặt cơ thể mà thôi.

Nhưng Diệp Thiên đã tạo được vòng tròn ở khoảng cách cả chục thước, hơn nữa còn rất rõ ràng vững chắc như bức tường khí.

Quả thực là không thể nào tin được.
Tiêu Ngọc Khanh đứng sau Diệp Thiên với vẻ mặt kinh ngạc, cứ như thể chống lại đạn súng lục với vòng tròn canh khí thì ông ta cũng có thể làm được.

Nhưng ông ta tự hỏi bản thân rằng mình không bao giờ có thể đạt được trình độ như của Diệp Thiên, có thể phong tỏa một khu vực rộng lớn như vậy, lại còn bảo vệ ba cô gái kia nữa.
“Á?”
Đám vệ sĩ cầm súng nhà họ Tiêu đều kinh hãi, ai nấy đều mắt chữ A miệng chữ O, đều quên phản ứng lại.

Diệp Thiên lúc này liền gõ nhẹ ngón tay vào bức tường khí.
“Soạt!”
Những viên đạn bị bức tường khí chặn lại lần lượt bắn ngược lại, mỗi viên đạn đều trúng chính xác cánh tay của một vệ sĩ.

Theo đó, tất cả vệ sĩ nhà họ Tiêu đều nhả súng lục ra, kêu gào khắp nơi.
Khán giả im lặng, tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm Tiêu Ngọc Khanh, một cao thủ vô song gần như đạt đến cấp độ bán bộ siêu phàm, lòng bàn tay ông ta cũng run lên, ánh mắt chỉ có sự kinh ngạc.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Tường ngưng lại, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Thiên không thể dời đi.

Lúc này, cô ta cảm thấy phán đoán của mình có sự sai lệch rất lớn.

Người thanh niên trông không có gì quá đặc biệt trong mắt cô ta không chỉ là một người có kỹ năng đua xe kinh người mà còn sở hữu một sức mạnh đáng sợ mà cô ta không thể tưởng tượng được.
Tiêu Chí Lâm dựa vào ghế, nhìn thấy cảnh này lại phun ra mộ ngụm máu khác, suýt nữa ngất xỉu.

Diệp Thiên có sức mạnh thật sự kinh người, vậy mà vừa rồi cậu ta còn muốn xông lên giết chết cậu?
Theo như cậu ta thấy, Diệp Thiên, người có thể tùy ý bóp chết người khác rõ ràng chính là một cao thủ tuyệt thế giấu mình.

E rằng ngay cả ông nội Tiêu Ngọc Khanh của cậu ta cũng chưa chắc đã có thể đạt đến được trình độ như của Diệp Thiên vừa rồi.
“Nhà họ Tiêu các người muốn bày Hồng Môn Yến ở đây không liên quan tới tôi!”
Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu nhìn Tiêu Ngọc Khanh.
“Nhưng Tiêu Chí Lâm muốn ra tay giết tôi, tôi hủy bỏ võ công của anh ta, coi như là trừng phạt.

Về phần ông, nếu muốn báo thù cho Tiêu Chí Lâm thì cứ việc ra tay!”
“Nhưng tốt hơn là ông nên suy nghĩ kỹ càng.

Nếu ông ra tay lần nữa, tôi cũng sẽ không lưu tình nữa.

Đêm nay, Trung tâm Thủy Thượng này sẽ là mồ chôn của ông!”
Giọng điệu của Diệp Thiên bình thản, như thể cậu chỉ đang thuật lại một câu chuyện bình thường, nhưng Tiêu Ngọc Khanh lại hoàn toàn cứng đờ.

Lần đầu tiên ông ta – sự tồn tại đỉnh cao có thể so sánh với Tiêu Ngọc Hoàng có một cảm xúc gọi là kinh hãi như vậy.
Tiêu Ngọc Khanh còn chưa kịp nói gì thì Diệp Thiên chợt thay đổi sắc mặt, lao ra một bước chắn trước người ba cô gái.
Cùng lúc đó, một bức tường bao quanh Trung tâm Thủy Thượng chợt vỡ tung, đá vỡ bay lung tung, để lộ ra một lỗ hổng cực lớn.
Đám đông sợ hãi bỏ chạy tán loạn, nhiều người nhìn lần theo về phía cái hố, phía trên mặt nước hồ phẳng lặng như gương chợt xuất hiện bảy bóng người.
Bảy người này, không cần dựa vào thứ gì, chỉ đứng yên tại chỗ, giẫm trên mặt hồ giống như thần thánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui