Cao Thủ Tu Chân


Cậu ta là Sở Thần Quang – thiên tài kinh doanh được cả Lư Thành công nhận, là người kế vị tương lai của Tập đoàn Hùng Phong.

Cậu ta chủ động bắt tay với một học sinh trung học bình thường mà lại bị bơ sao?
Tiếu Văn Nguyệt và Tiếu Lâm đều để ý tới hành động này của Diệp Thiên, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt loé lên vẻ vừa thất vọng vừa khó hiểu, trong khi Tiếu Lâm lại đang chăm chú quan sát, không biết đang nghĩ gì trong lòng.

“Diệp Thiên, anh Thần Quang muốn bắt tay với anh kìa!”.

Tiếu Văn Nguyệt không thể không nhắc nhở.

“Ồ, thế à? Tôi không nhìn thấy!”.

Diệp Thiên thậm chí còn không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt trả lời, không có ý định đứng dậy bắt tay với Sở Thần Quang.

Cố Giai Lệ đứng ở một bên đẩy nhẹ Diệp Thiên, nhưng cậu vẫn không động đậy mà vẫn ngồi trên ghế.

“Anh…”.

Tiếu Văn Nguyệt cau mày, định nói thêm gì đó, nhưng Sở Thần Quang lại xua tay.

“Nguyệt Nguyệt, xem ra cậu Diệp là người rất thẳng thắn, không sao cả!”.

Cậu ta vẫn mỉm cười, dường như không mảy may quan tâm đến chuyện ban nãy.

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi so sánh hai người trong lòng, Diệp Thiên chỉ là một kẻ cô độc, không người thân, không lai lịch, nhưng lại luôn làm theo ý mình, không để ý đến người khác, lúc nào cũng tỏ ra mình rất giỏi; còn Sở Thần Quang lại là cậu chủ của một tập đoàn có tiếng.

Tuy Diệp Thiên không nể mặt Sở Thần Quang, nhưng cậu ta không hề so đo, rất có phong độ của một người có học, cả người toát ra khí chất rộng lượng.

Hai người họ đúng là khác nhau một trời một vực.

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi thầm lắc đầu, bởi vì Diệp Thiên từng cứu cô ta một lần nên mới có thiện cảm, nhưng nay đã phai dần.

Hà Tuệ Mẫn bận rộn hai mươi phút trong phòng bếp để làm một bữa tối thịnh soạn, bà ấy cởi tạp dề ra mời mọi người: “Mọi người đến đông đủ rồi à, vậy thì mau ăn cơm tối thôi, thức ăn nấu xong xuôi cả rồi!”.

Những người còn lại lập tức đồng ý, quây quần bên bàn ăn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui