Diệp tiên sinh đến từ tỉnh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, cho dù là thân phận nào thì cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Đổi lại là người khác, đó là điều mà họ phải phấn đấu cả đời may ra mới có thể đạt được, hoặc đó là mục tiêu mà họ căn bản không thể nào với tới được.
Nhưng Diệp Thiên lại có tất cả những điều đó.
Vốn dĩ rất nhiều người đều vô cùng ngưỡng mộ Diệp Thiên, lớp thanh niên đang có mặt đều đố kỵ với cậu.
Nhưng lúc này họ chỉ cảm thấy thương hại đau khổ thay cho Diệp Thiên.
Nhà họ Lạc, nhà họ Hoàng, nhà họ Thẩm, phía sau ba nhà này đều là doanh nghiệp siêu khủng xếp trong top năm mươi doanh nghiệp của Hoa Hạ.
Tất cả tài sản mà họ có đủ để vượt qua ba tỉnh.
Ba nhà họ liên thủ với nhau chắc chắn có thể dễ dàng nghiền nát một ông lớn ở tỉnh Xuyên cũng như chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên.
Ánh mắt Tiêu Trường Hà không ngừng thay đổi, ông ta nhìn về phía ông già bên cạnh, ông già khẽ lắc đầu với ông ta, lộ ra một nụ cười gượng gạo, muốn giúp mà không thể giúp được.
Ông già ấy là bạn cũ lâu năm của ông ta.
Thời còn trẻ đã từng là thành viên số một ở Côn Thành.
Có thể nói là vô cùng nổi tiếng, học trò theo học vô cùng nhiều.
Bây giờ tuy đã lùi về ở ẩn nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó.
Ở địa phận Côn Thành, lời nói của ông ta vẫn còn có chút trọng lượng.
Tối hôm trước nói chuyện với Diệp Thiên, mặc dù Diệp Thiên cao giọng nói rằng cậu không cần sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu, nhưng để đảm bảo hơn, Tiêu Trường Hà vẫn tìm bạn cũ của mình, định bụng rằng sẽ giúp đỡ Diệp Thiên ở thời khắc cuối cùng bằng bất cứ giá nào.
Nhưng vào lúc này, chuyện mà ngay cả ông ta cũng không ngờ tới đã xảy ra.
Một mình Diệp Thiên đã gây hiềm khích với ba gia tộc.
Cho dù là nhà họ Thẩm, họ Hoàng hay họ Lạc cũng đều đủ để chống chọi với nhà họ Tiêu rồi.
Vây giờ ba nhà liên thủ với nhau, cho dù là nhà họ Tiêu cũng chỉ có nước nhún nhường vài phần, không dám trực tiếp gây xung đột.
Cho dù lúc này có thêm bạn cũ nhiều năm nay ở đây cũng không giúp được gì.
Tuy rằng ông ta và bạn cũ của mình có quan hệ rất tốt, có lòng đến giúp đỡ, nhưng không thể lấy trứng chọi đá được.
Giờ phút này, rõ ràng ba gia tộc kia đã quyết một sống một còn với Diệp Thiên.
Nếu như họ đường đột xông lên thì sẽ hoàn toàn đứng ở phía đối lập với ba gia tộc kia rồi.
Nhà họ Tiêu vốn đã rối ren vì thế hệ trẻ yếu thế, một khi đã có thù oán với ba gia tộc lần này, sau này nếu Tiêu Trường Hà khuất đi, họ sẽ bị ba gia tộc kia cùng nhau trấn áp.
Tới lúc đó nhà họ Tiêu sẽ như cá trên thớt, mặc cho bọn họ xâu xé.
"Diệp Thiên ơi là Diệp Thiên, sao cậu lại gây hấn với nhiều đối thủ như thế chứ?”
Tiêu Trường Hà lặng lẽ thở dài, lần này, ngay cả thống soái quân đội Vân Nam trước kia có mặt ở đây cũng đã có ý rút lui rồi.
Đám người Tô Mộ Nhu cũng biến sắc, họ đều cảm thấy kinh ngạc.
Diệp Thiên vốn đã có thực lực để địch lại nhà họ Lạc, nhưng bây giờ họ Hoàng và nhà họ Thẩm đột nhiên xuất hiện, cán cân phân thắng bại đã hoàn toàn nghiêng ngả.
Họ khó có thể tưởng tượng được rằng, ngoài con cháu của những đại gia hàng đầu ở thủ đô, trên đời này còn ai có thể chống lại liên minh của ba gia tộc này.
"Chậc chậc, Diệp tiên sinh đến từ tỉnh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, thân phận này thật đáng sợ, nhưng đáng tiếc, Diệp tiên sinh thiếu niên đắc chí, quá xem thường người khác rồi!”
"Đúng vậy, dù sao thì Diệp tiên sinh cũng còn quá trẻ, khó tránh khỏi việc hành động liều lĩnh.
Nếu như chỉ chống lại nhà họ Lạc thì còn năm mươi năm mươi.
Nhưng một lúc gây hấn với nhiều kẻ địch như vậy, giờ đây có tới ba gia tộc tìm đến thì cậu ta không thoát được rồi!”
"Đáng tiếc thật, hình như cậu ta mới chưa đầy hai mươi tuổi mà đã đứng ở đỉnh cao như vậy rồi.
Nếu cậu ta có thể khiêm tốn hơn một chút, đừng kết oán với nhiều gia tộc như vậy thì mười năm, hai mươi năm nữa ở Hoa Hạ còn ai mà không sợ cậu ta cơ chứ!”