Diệp Thiên nghe xong mỉm cười, không bày tỏ gì nhiều.
Chị Hồng dẫn bốn người đến phòng riêng, cả quá trình tươi cười tiếp đón.
Sau khi Tề Văn Long bảo mấy người Diệp Thiên chọn món, cô ta mới rời đi.
Trước khi đi, Tề Văn Long còn sờ mông cô ta, chọc cô ta cười híp mắt không ngừng.
Chị Hồng rời đi, Tề Văn Long nhìn thấy Lí Phong có vẻ ngưỡng mộ, lập tức xua tay nói.
“Phong Tử, cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Các cậu đừng thấy người phụ nữ này trông có vẻ phóng đãng, sờ một chút cô ta không phản ứng gì, nhưng thực ra lại rất lợi hại”.
“Cô ta là người phụ nữ của ông chủ nhà hàng, bình thường sờ cô ta chút thì được, chứ nếu có ý nghĩ gì với cô ta thật thì e rằng không bước ra được nhà hàng này đâu!”.
“Nghe nói lúc trước có ông chủ lớn ở Tấn Tây ăn cơm ở lầu ba, vì thích cô ta nên muốn dẫn cô ta đi, kết quả bị đánh gãy một chân, cuối cùng không dám nói tiếng nào, chán chường chạy về lại Tấn Tây”.
Mặc dù Tề Văn Long không có ý xem thường đám Diệp Thiên, nhưng dù sao cậu ta cũng sinh ra trong gia đình giàu có, tiếp xúc với khá nhiều thứ, do đó giọng điệu nói chuyện luôn mang theo chút tự kiêu.
Lí Phong bừng tỉnh, vội vàng dời ánh mắt về.
Tề Văn Long đang định rót trà cho bọn họ thì đúng lúc đó, cửa phòng riêng đột nhiên bị tông mở.
Một cô gái tóc tai bù xù xông vào, vẻ mặt hoảng sợ, ngã nhào bên cạnh bàn.
“Cứu tôi với, cầu xin các anh cứu tôi với!”.
Gương mặt cô ta xinh đẹp, trông dịu dàng động lòng người, dễ khiến người ta yêu thương, lại là một người đẹp cấp bậc hoa khôi của trường.
Nhìn thấy gương mặt của cô gái, Tề Văn Long kinh ngạc kêu lên: “Lâm Ngữ Băng?”.
Cậu ta còn chưa kịp hỏi gì, cửa phòng lại bị người ta đẩy mạnh ra, sáu vệ sĩ áo đen xông vào, chặn kín phòng.
Sau đó, một thanh niên mặc vest trắng cầm điếu xì gà bước ra từ chính giữa, bộ dạng giống ông trùm.
Hắn chỉ tay về phía cô gái tóc dài.
“Dẫn cô ta đi cho tôi!”.
“Dẫn cô ta đi cho tôi”.
Giọng chàng thanh niên nghiêm nghị cứ như đang ra lệnh.
Người đàn ông mặc đồ đen ở hàng đầu ngay lập tức tiến lên, định vươn tay kéo cô gái.
Tề Văn Long nhanh tay lẹ mắt bước ra chắn trước mặt cô gái.
“Các người định làm gì?”.
Cậu ta hơi cau mày, là người trong giới thượng lưu, ở Trung Hải cậu cũng từng nhiều lần thấy việc bắt nạt người khác, là một người đứng đắn đương nhiên cậu ta cực kỳ ghét việc như vậy.
“Nhóc con, cút sang một bên, đừng có lo chuyện bao đồng”.
Thanh niên mặc đồ Âu lạnh lùng liếc qua, không hề coi Tề Văn Long ra gì, còn về những người khác ở trong phòng, Diệp Thiên mặc giản dị, Lí Phong hiền lành chất phác, Vương Triều Hải có phong thái thư sinh, cậu ta càng không coi ra gì.
“Ở Phượng Hoàng Lâu này, vậy mà anh dám cưỡng ép?”.
Tề Văn Long không tránh ra, mà kéo cô gái ra sau lưng.
“Lâm Ngữ Băng, cậu yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để họ động vào cậu đâu”.