Đôi mắt Diệp Vân Long đang nhắm mắt nghỉ ngơi trước mặt cậu ta bỗng mở ra.
“Con nói gì?”.
“Con nói gì?”.
Diệp Vân Long đang pha trà, gương mặt vốn có vẻ thong thả nhàn nhã bỗng nhiên biến sắc.
Ông ta quay đầu lại nhìn thẳng vào Diệp Tinh, ánh mắt thay đổi liên tục.
“Anh cả của con?”.
Dù ông ta đã tu tâm dưỡng tính mấy chục năm cũng không khỏi hốt hoảng khi nghe Diệp Tinh nói.
Diệp Tinh hơi trầm mặc, cuối cùng gật đầu, kể lại chuyện hôm nay mình gặp một thanh niên, sau đó võ mạch phản ứng khác lạ.
Diệp Vân Long nghe xong thì sững sờ.
Ông ta im lặng một lúc, sau đó hạ giọng nói: “Trong vạn người mới có được một người sở hữu võ mạch!”.
“Có võ mạch mới có điều kiện luyện võ, đây là quy luật cơ bản của giới võ thuật!”.
“Trong sử sách có ghi, võ mạch là ơn đức trời ban, bản thân đã có linh, hơn nữa có thể nảy sinh cảm ứng và cộng hưởng nhất định với chủ nhân của nó”.
“Sau khi gặp thanh niên đó, võ mạch của con có phản ứng khác lạ, còn có xu hướng tách ra khỏi cơ thể, lẽ nào…”.
“Đó thật sự là Tiểu Thiên sao?”.
Diệp Vân Long nhíu mày, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng ông ta xoay người lại, chậm rãi nói: “Tinh Nhi, đi tìm cậu ta!”.
“Dù cho cậu ta có phải anh trai con không, chúng ta cũng phải kiểm chứng!”.
Diệp Tinh nghe vậy nặng nề gật đầu.
Diệp Thiên luôn chiếm một vị trí không thể gạt bỏ trong lòng cậu ta.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Thiên là tấm gương và thần tượng của cậu ta, cậu ta cũng xem Diệp Thiên như mục tiêu, nỗ lực tiến lên.
Bây giờ cậu ta mang trong người võ mạch của Diệp Thiên, chuyện này khiến cậu ta vừa áy náy vừa không thể cắt bỏ.
Hai võ mạch tồn tại khiến thể chất của cậu ta khác biệt với người thường, tu vi võ thuật một ngày tiến xa nghìn dặm, hơn hẳn những người cùng trang lứa, vươn lên đỉnh cao trong hàng ngũ thiên tài giới võ thuật Hoa Hạ.
Nhưng mỗi lần nghĩ tới võ mạch này là Diệp Vân Long tước đoạt trên người Diệp Thiên, cậu ta lại cảm thấy không đành lòng.
Anh cả cậu ta từng dựa vào võ mạch này mang lại vinh quang cho nhà họ Diệp, tỏa sáng rực rỡ trong nhà, không ai có thể vượt qua anh cả.
Ngay cả cậu ta cũng chỉ có thể tránh lui, không thể so sánh với Diệp Thiên.
Mà nay cậu ta lại dựa vào võ mạch của Diệp Thiên trở thành thiên tài đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ, cậu ta không biết nên vui hay nên buồn.
Diệp Tinh trò chuyện mấy câu với Diệp Vân Long, sau đó bỗng nói: “Bố, ăn cơm xong, con định đi cùng Hoa Lộng Ảnh đến chùa Cửu Long thăm mẹ”.
Diệp Vân Long run tay, ông ta chỉ mới bốn mươi lăm tuổi mà khuôn mặt già nua như bảy mươi tám mươi, nặng nề thở dài.
“Đi đi, ở chơi với bà ấy”.
Diệp Tinh gật đầu, rời khỏi khu nhà.
Diệp Vân Long chắp tay sau lưng, nhìn một thân cây chọc trời ở phía trước, ánh mắt xúc động.