Nhìn ba người thở dài, Diệp Thiên lại mỉm cười, vỗ vai ba người họ.
“Sao các cậu lại sầu não như vậy, tôi thấy chuyện cũng không nghiệm trọng đến vậy mà?”.
“Vừa rồi chúng ta đi dứt khoát, cũng không để lại dấu vết gì, người của Khương Minh có muốn tìm cũng chưa chắc tìm được chúng ta, các cậu không cần phải bi quan như vậy”.
Nghe thế, Tề Văn Long lập tức phản ứng lại, vỗ trán.
“Đúng nhỉ!”.
Cậu ta vội vàng xuống xe, nhìn chiếc Mercedes của mình, ngoài một vài vết trầy xước ra, những chỗ khác đều không hư hại gì.
Cậu ta lại lên xe, hạ thấp giọng nói: “Sáng sớm mai, tôi sẽ đổi biển số tạm thời này, sau đó sơn lại xe, sửa sang lại xe một lượt, dù người của Khương Minh có muốn tìm chúng ta cũng không dễ gì!”.
“Không được nữa thì tôi sẽ liên lạc với bố, với thân phận địa vị của ông ấy, chắc cũng có thể nói vài câu với Khương Minh, cùng lắm đến lúc đó chúng ta xin lỗi đền chút tiền”.
Nghe vậy, Lí Phong và Vương Triều Hải lập tức gật đầu.
Mặc dù trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, nhưng vẻ sợ hãi trên mặt đã tan bớt.
“Được rồi, các anh em, không cần lo lắng vậy đâu!”.
Diệp Thiên mỉm cười xua tay: “Chưa nói tới Khương Minh có thể tìm được chúng ta hay không, cho dù bọn họ có tìm tới đây, mọi thứ cứ để tôi lo!”.
Nhìn thấy bộ dạng thảnh thơi của Diệp Thiên, Tề Văn Long nhíu mày, trong lòng không ngừng lắc đầu.
“Diệp Thiên cũng thật là kiêu ngạo!”.
Hôm nay, Diệp Thiên lấy một địch trăm, bản lĩnh này quả thật khiến cậu ta vô cùng kinh ngạc, hết sức khâm phục, nhưng nắm đấm có cứng đến đâu cũng làm sao so sánh được với Khương Minh?
Khương Minh chỉ cần một câu nói là có thể sử dụng sức mạnh của chính phủ thao tác một phen, cho Diệp Thiên vào tù, giam chung thân dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, cậu ta còn nghe nói trong Khương Minh có nhân vật rất ghê gớm tồn tại, nắm giữ sức mạnh cực lớn, bản lĩnh siêu việt, lấy một địch một trăm là chuyện bình tường.
Cậu ta có thể khẳng định, trong đó thậm chí còn có người mạnh hơn cả Diệp Thiên.
Đến lúc đó, đánh đấm không bằng, thế lực không sánh kịp, đồng nghĩa bị áp đảo về mọi mặt.
Trên khắp thủ đô, người dám nói có thể đắc tội Khương Minh mà không hề sợ bọn họ, trong giới trẻ nhiều lắm chỉ có thể tìm được ba người, càng đừng nói đến Diệp Thiên.
Nhưng hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cuối cùng Tề Văn Long vẫn không nói ra miệng, mấy người cùng nhau quay về kí túc xá.
Vì chuyện tối hôm nay, kí túc xá trở nên hơi im ắng.
Vương Triều Hải thể chất kém nhất, tối nay lại đánh nhau với người ta, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Chỉ còn Diệp Thiên, Tề Văn Long, Lí Phong vẫn ngồi với nhau bên giường, ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
“Diệp Thiên, hôm nay thật xin lỗi!”.
Tề Văn Long nhìn về phía Diệp Thiên, áy náy nói.
“Lúc trước ở phòng riêng, tôi thấy cậu không đứng ra ủng hộ tôi nên có chút ý kiến với cậu, thái độ sau đó cũng không tốt lắm, là lỗi của tôi”.
Diệp Thiên nghe nói khẽ cười lắc đầu.
“Đều là anh em, cần gì phải để ý nhiều vậy chứ? Không cần giải thích với tôi, tôi hiểu mà!”.