Diệp Thiên ở bên ngoài bỗng khựng bước khi nghe thấy vậy.
Trong tim như có dòng điện chạy qua.
“Chín năm sao?”.
Anh khẽ lẩm bẩm, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Thi Tú Vân.
“Lẽ nào chín năm qua, mẹ luôn ở chùa Cửu Long đảnh lễ, không hề về nhà họ Diệp sao?”.
Ánh mắt Diệp Thiên chững lại, cậu đứng ngây tại chỗ.
Trong phòng thiền, Thi Tú Vân xoa đầu Diệp Tinh, cười nhẹ và lắc đầu.
“Nhà? Đâu là nhà?”.
Giọng bà thều thào giống như đã bị rút sạch sức lực.
“Năm đó trước mắt mẹ, bố con đã ra tay quá tàn nhẫn với anh cả của con, còn vứt bỏ nó nơi núi sâu, để nó tự sinh tự diệt.
Từ khoảnh khắc đó, mẹ đã không còn nhà nữa rồi”.
“Mẹ đã nói rồi, cả đời này sẽ không tha thứ cho bố con.
Cũng chính vì lời nói đó mà ông ta đã ra tay quá độc ác với con ruột của mình, không chút tình cảm.
Người như vậy, không xứng đáng làm bố, càng không xứng đáng làm chồng của mẹ.
Mặc dù Thi Tú Vân mặc áo tăng ni nhưng giọng nói rất vang và có lực, không chút dao động.
Nghe thấy vậy, Diệp Tinh run rẩy, nói với vẻ đau thương.
“Mẹ, chuyện của anh cả đã chín năm trôi qua rồi.
Chuyện năm đó, bố và ông nội cũng vì bất lực.
Đây là lời dạy dỗ của tổ tiên nhà họ Diệp truyền lại từ đời đầu tiên, bọn họ cũng không dám làm trái!”.
“Mẹ hãy tha thứ cho bố và ông nội đi.
Mặc dù anh cả không còn nữa nhưng mẹ vẫn còn con mà!”.
Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh với đôi tay ngọc ngà run run cũng thể hiện sự đau thương.
Từ nhỏ, Thi Tú Vẫn đã yêu Diệp Thiên hơn, chăm sóc Diệp Thiên chu toàn tới mức trở thành cưng chiều hơn nhiều so với Diệp Tinh.
Thi Tú Vân cưng chiều Diệp Thiên như vậy mà khiến bà phải tận mắt chứng kiến đứa con trai yêu quý của mình bị chồng phế võ mạch, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, thì còn chuyện gì có thể khiến người ta đau khổ hơn đây?
Đôi mắt Thi Tú Vân ánh lên vẻ thê lương.
Bà lắc đầu với Diệp Tinh.
“Tinh Nhi, cả đời này mẹ không thể nào tha thứ cho bố con và ông nội được!”.
“Chính bọn họ đã giết Thiên Nhi của mẹ, bọn họ đã hủy hoại Thiên Nhi!”.
“Trừ khi bọn họ trả lại Thiên Nhi cho mẹ.
Nếu không cả đời này mẹ sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ Diệp nữa!”.
Diệp Tinh nhìn chăm chăm Thi Tú Vân, cuối cùng đành thở dài bất lực.
Cậu ta biết rõ, với tính cách của Thi Tú Vân, một khi đã ra quyết định thì trời có sụp cũng không thể khiến bà hồi tâm chuyển ý.
Cậu ta càng không cam tâm.Tại sao cùng là con ruột, thế nhưng chín năm hiếu thuận của cậu ta lại không bằng một kẻ không rõ sống chết?
Nhìn thấy ánh mắt đanh thép của Thi Tú Vân, cậu ta xao động, suýt nữa thì nói ra việc có khả năng đã gặp Diệp Thiên ra.
Đúng lúc này, Thi Tú Vân lại xua tay.
“Tinh Nhi, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với Lộng Ảnh!”.
Diệp Tinh nghe thấy vậy bèn nhìn Hoa Lộng Ảnh rồi đành rời khỏi phòng thiền.