Diệp Thiên lạnh lùng cười ba tiếng, tiếng sau còn mỉa mai hơn tiếng trước, tràn ngập bi thương.
Cậu vốn tưởng mình đã làm sai điều gì mà ngay cả bản thân cậu cũng không biết, do đó Diệp Sơn và Diệp Vân Long mới ra tay ác độc với cậu.
Nhưng rốt cuộc nhà họ Diệp chỉ vì chỉ thị của một tấm kính mà đuổi cậu ra khỏi nhà họ Diệp, tước đi võ mạch, đây căn bản là sự ngu xuẩn tột cùng.
Một gia tộc nếu phải hủy diệt người trong tộc mới được tiếp nối, không thể dựa vào bản thân vượt qua kiếp nạn, vậy thì còn gì là mạnh mẽ, còn lý do gì để tồn tại?
Cậu khẽ cười lắc đầu, giữa mi mày hiện rõ sự lạnh lùng.
Đối với nhà họ Diệp, đối với Diệp Sơn và Diệp Vân Long, cậu chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng, không còn chút hoài niệm nào nữa.
Thi Tú Vân nhìn Diệp Thiên, thầm cảm thấy đau lòng.
Bà ấy sờ vào chỗ trái tim Diệp Thiên, ở đó có một vết sẹo, vẫn rõ rệt như vậy.
Đó là dấu ấn để lại khi Diệp Vân Long tách võ mạch của Diệp Thiên.
“Thiên Nhi, còn đau không?”.
Ánh mắt Diệp Thiên biến đổi, chốc lát sau, ánh mắt cậu đã yên tĩnh lại, không còn gợn sóng nào nữa.
“Mẹ, vết thương nơi này con đã quên lâu rồi”.
Thi Tú Vân khẽ thở dài, trên mặt dâng lên chút lửa giận.
Năm xưa, Diệp Thiên mang võ mạch trong người, hăng hái tràn đầy ý chí thế nào.
Trong thế hệ trẻ của nhà họ Diệp, dù là nhánh chính hay nhánh phụ, cậu cũng là người vượt bậc.
Ngay cả Diệp Tinh cũng bị cậu áp chế hoàn toàn, mãi mãi chỉ xếp thứ nhì.
Lúc đó, Diệp Vân Long và Diệp Sơn cũng khẳng định, trong tương lai Diệp Thiên sẽ là ngôi sao mới rực rỡ huy hoàng của nhà họ Diệp, thậm chí thiên phú còn cao hơn cả Diệp Vân Long, thành tựu không thể đoán trước.
Bản thân Diệp Thiên cũng vô cùng tự tin, chuẩn bị sẵn sàng vươn tận trời mây, nhưng tất cả lại tan thành mây khói vào cái đêm của chín năm trước.
Bây giờ, Diệp Thiên đã mất đi tất cả, thậm chí cả võ mạch luyện võ cũng bị tước mất.
Đứa con cưng của nhà họ Diệp năm xưa có nỗ lực thế nào cũng không thể trở lại con đường võ thuật.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, bà ấy lại vô cùng đau khổ.
Bà ấy hiểu rõ nội tâm Diệp Thiên kiêu ngạo thế nào, chưa bao giờ thua kém người khác.
Năm đó, dù là Diệp Tinh hay Hoa Lộng Ảnh cũng chỉ có thể theo sau bước chân cậu.
Bây giờ, mặc dù Diệp Thiên đã trở về, nhưng chỉ có thể nhìn Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh khuấy động gió mây, tung hoành oai phong, cậu lại không thể trở thành một trong số họ.
Bà ấy thật sự lo rằng Diệp Thiên sẽ không chấp nhận nổi hiện thực này.
Diệp Thiên không biết suy nghĩ trong lòng Thi Tú Vân, chỉ đang nghĩ về nỗi lòng mình.
Đúng lúc đó, Thi Tú Vân đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu.
“Thiên Nhi!”.
Thi Tú Vân gỡ mũ xuống, mái tóc xõa dài, ánh mắt ngạo nghễ, vẫn là người mẹ dịu dàng nhưng không kém khí phách của ngày xưa.
“Ngày mai con theo mẹ về nhà họ Diệp, mẹ sẽ đòi lại mọi thứ con đã mất!”.