Cao Thủ Tu Chân


Không nói lại được với Thi Tú Vân, Diệp Thiên cuối cùng đành nghe lời gật đầu, đối với cậu mà nói, nhà họ Diệp lúc này có cũng được mà không cũng xong, cho dù cậu đến hay không đến, kết quả đều không có gì thay đổi nhiều.

Với thân phận bây giờ của cậu, bản lĩnh, địa vị, cho dù đối mặt với cả nhà họ Diệp, thì cậu cũng có gì phải sợ?
Ngồi với Thi Tú Vân lại nói chuyện thêm một tiếng nữa, cho đến nửa đêm, Diệp Thiên mới khuyên: “Mẹ, dạo này mẹ ăn uống không điều độ, lại thiếu ngủ, cơ thể mẹ rất yếu, bây giờ mẹ đi ngủ đi nhé!”.

Ánh mắt Thi Tú Vân đầy vẻ không nỡ, xa cách chín năm, được gặp lại đứa con trai cả mà bà ấy yêu thương nhất, đương nhiên không muốn Diệp Thiên đi rồi, nhưng Diệp Thiên dịu dàng khuyên nên bà ấy vẫn đứng dậy.

“Được rồi, giờ mẹ đi ngủ đây, trưa mai con nhớ đến đây đón mẹ, mẹ đưa con về nhà họ Diệp!”.

Diệp Thiên hơi trầm ngâm, rồi vẫn gật đầu.

Diệp Thiên để lại phương thức liên lạc của bản thân cho Thi Tú Vân, nhìn Thi Tú Vân ngủ rồi cậu mới rời khỏi thiền phòng.

Bên ngoài chùa Cửu Long, chỉ còn mập mờ vài ánh đèn, gần như tất cả mọi người đều đã ngủ, cậu đứng trên đỉnh Tây Sơn, nhìn xuống thủ đô, trong mắt lóe lên tia sáng.

“Nhà họ Diệp sao?”.

Cậu nắm chặt nắm đấm, sự xao động trong ánh mắt tan biến, nhà họ Diệp trong lòng cậu từng là niềm kiêu hãnh, là tín ngưỡng, cậu vinh dự vì được là một thành viên trong nhà họ Diệp.

Nhưng nhà họ Diệp bây giờ trong mắt cậu chỉ là một gia tộc cỏn con mà thôi, không còn chút khí phách và uy nghiêm nào nữa.

Cậu thu lại ánh mắt, nhìn sang các góc tối của thiền viện, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy, rồi cậu bước xuống núi theo lối bậc thang.

Cậu vừa đi đến lưng núi, bốn luồng gió cuồn cuộn vây quanh, gần như trong phút chốc đã chặn kín lối đi của cậu.

Bốn bóng người này, phía trước hai người phía sau hai người, riêng Diệp Thiên đứng giữa.

Bốn người này tướng mạo rất giống nhau, dáng người cũng tương đồng, trông cứ như những anh em sinh đôi.

Trên tay bọn họ đều mang vũ khí như súng, kiếm, gậy, đao, mỗi người đều toát lên khí phách, tỏa ra dao động mạnh mẽ, tu vi đã dạt đến chí tôn bán bộ.

Hai mắt Diệp Thiên bình thản, khi cậu vừa đến Tây Sơn, cậu đã cảm nhận được sự tồn tại của bốn người này, bốn người này ẩn nấp ở bốn phía của thiền viện nơi mà Thi Tú Vân ở, nhưng không hề có chút sát khí, hình như là để bảo vệ Thi Tú Vân.

Cũng chính vì vậy, Diệp Thiên mới không ra tay quét sạch bọn họ, nhưng bây giờ bốn người này lại chủ động tìm đến cậu.

“Các người muốn làm gì?”.

Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, cậu dửng dưng hỏi.

Bốn người đàn ông trung niên hơi cảm thấy áp lực, ở nơi hoang vu hẻo lánh này, bọn họ đột nhiên bao vây Diệp Thiên, đáng ra Diệp Thiên nên cảm thấy vô cùng sợ hãi, mặt mày tím tái mới phải.

Nhưng Diệp Thiên lại thể hiện quá đỗi bình tĩnh!
Một người trong số đó bước lên phía trước một bước, trầm giọng nói: “Cậu thanh niên, nói với tôi xem cậu là ai? Tiếp cận phu nhân là có mục đích gì?”.

Bọn họ vốn tuân mệnh bảo vệ bên cạnh Thi Tú Vân, chín năm qua luôn như vậy, trước đó Diệp Thiên đi vào trong thiền viện, nhưng lại tận bốn năm tiếng sau mới ra, nếu không phải vì bên trong thiền viện không có chút động tĩnh kỳ lạ nào, nếu không e rằng bọn họ đã phá cửa xông vào từ lâu.

“Phu nhân?”, Diệp Thiên hơi thắc mắc, rồi mới hiểu ra.

“Nói như vậy thì các người là người của Diệp Vân Long?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui